Vừa bước vào cửa, Hà Diễm Mai liền trách móc: “Đi đón người có cần lâu đến vậy không? Con nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, còn không mau đi nấu cơm.”
Từ sau khi Giang Thằn bước vào nhà họ Hà, Hà Diềm Mai chưa nấu một bữa cơm nào.
Bây giờ cả nhà của họ đều trờ nên lười nhác rồi, không ai muốn đi nấu cơm, cho nên mới dẫn đến chuyện hơn một giờ rồi mà còn chưa ăn cơm trưa.
Giang Thần xách vali bước vào, đặt vali xuống rồi lập tức gật đầu, nói: “Con đi làm ngay.”
Nói xong anh liền đi vào nhà bếp.
“Tiểu Tâm.” Hà Diềm Mai nhiệt tình chào hỏi.
Hà Tâm nhìn Giang Thền đi vào bếp, khẽ chau mày lại.______
Biếu hiện hôm nay của Ngô Thần cô ta đều trông thấy cả. ở bên ngoài sân bay, anh nói chuyện không hợp là vung nắm đấm đánh người, còn cùng ăn cơm với tướng quản Hoắc Đông, sau cùng còn dẫn cô ta đi đến khu quân sự, chụp hình chung với Tiêu Dao Vương.
Một người như vậy làm sao có thế là người bình thường được?
Nhưng bây giờ về tới nhà họ Đường, sao lại đột nhiên biến thành một người khác?
Cô ta quét mắt nhìn tất cả mọi người nhà họ Đường, kêu một tiếng: “Dì, dượng.”
Cuối cùng ánh mắt cỏ ta dừng lại ở chỗ Đường Sở Sở, không khỏi trợn tròn mắt: “Chị sờ sờ, là chị sao?”
“Tiếu Tảm, mây năm rồi không gặp.” Đường Sở Sở nhiệt tình chào hỏi.
Hà Tảm nhìn Đường Sở Sở chằm chằm. Cô ta sớm đã nghe tin Đường sở sờ hồi phục được dung mạo, bây giờ là một mỹ nữ.
Nhưng cô ta không ngờ rẳng, bảy giờ Đường Sở Sở lại có thế xinh đẹp đến như vậy, đẹp đến nổi ngay cả một cô gái như cô ta cũng thấy ngưỡng mộ.
Dáng vóc này, gương mặt này…
“Chị Sở Sở, anh rế trị khỏi khuôn mặt cho chị sao?” Gương mặt Hà Tâm tỏ vẻ kinh ngạc.
“Đúng vậy.” Đường Sở Sở cười nói: “Đừng đứng nữa, ngồi
xuống đi em.”
Vù!
Hà Tảm hít sâu một hơi: “Anh rế, anh ấy thần thánh như vậy à?”
Hà Diễm Mai nói như giội một gáo nước lạnh: “Thì hiếu biết chút y thuật rồi cũng không có bản lĩnh khác nữa, căn bản không xứng với Sở Sở. Dì đang tìm cách đế cho Sở Sở ly hôn với Giang Thần đây, dựa vào nhan sắc bây giờ của Sở Sở, hoàn toàn có thế tìm một người tốt hơn.”
“Đúng đó, đúng đó.”
Hà Tâm vổ tay và nói: “Dì à, dì nói đúng lắm. Giang Thần căn bản không xứng với chị họ, mau chóng kêu họ ly hôn đi.”
Cô ta còn nói thầm một câu trong lòng. Ly hôn rồi, mình sẽ có cơ hội. Một người đàn ỏng oai phong lầm liệt ở bên ngoài, còn hiếu biết y thuật. Đàn ông như vậy, kiếm ở đâu ra chứ?
“Mẹ à…” Vẻ mặt Đường Sở Sở bất mãn, sau đó liếc nhìn Hà Tâm một cái: “Tiếu Tâm, sao em cũng mù quáng đốc thúc vào như vậy chứ?”
Hà Tâm cười nói: “Chị Sở Sở à, chị xinh đẹp như vậy. Có thể tuyển được người chòng ở rể như vậy, em thật lòng cảm thấy Giang Thần không xứng với chị.”
Đường Tùng cũng mở miệng nói: “Em cảm thấy em gái Tiểu Tâm nói rất đúng. Chị à, chị đừng cứ mãi cố chấp dựa vào cây cổ thụ cong veo như Giang Thần. Chẳng phải bây giờ chị có quan hệ rất tốt với tống giám đốc Lảm của Dược Phấm Trường
Sinh sao? Nhờ tống giám đổc Lâm giới thiệu cho chị một người giàu có đi, như vậy em cũng được thơm lây.”
Cả nhà tập hợp lại cùng nhau lại khuyến khích Đường Sở sờ ly hỏn với Giang Thần. Còn Giang Thần thì đang nấu cơm trong nhà bếp.
Cùng lúc đó, ở biệt thự nhà họ Đường.
Đường Thiên Long lại triệu tập cả nhà lại một lần nữa. Chuyện của ngày hỏm qua, bây giờ ông ta vẫn chưa định thần lại được. Mấy chục ông lớn quỳ gối nhận lỗi với Đường Sở Sở, cảnh tượng đó thật sự quá chấn động.
Dù rằng các ông lớn như Diệp Hùng, cố Dật Hiên, Phương Vĩnh Cát vì nợ ân tình của người khác nên mới giúp đỡ cho Đường Sở Sở, nhưng đó cũng là một mạng lưới quan hệ lớn.
“Nhất định phải mời Đường Sở Sở quay về.” Đường Thiên Long hạ lệnh quyết định.