“Bức tranh Hoa Nguyệt Sơn Cư…” Giang Thần nhỏ giọng thì thầm.
Đây là đồ quý gia truyền của nhà họ Giang.
Trước khi mất, ông nội từng nói với anh, nhà họ Giang có thể bị huỷ diệt, nhưng không thể làm mất bức tranh này.
Mười năm nay, Giang Thần vẫn luôn nhớ mãi không quên câu nói này.
“Tiểu Hắc, chuẩn bị một chút, tối nay hành động.”
“Vâng.” Tiểu Hắc gật đầu.
“Được rồi, cậu đi trước đi, vợ tôi sắp tan ca rồi. Cô ấy không muốn tôi tiếp xúc với những người không đứng đắn, trong khi nhìn cậu một cái đã thấy không giống người tốt rồi, nếu để vợ tôi nhìn thấy, cô ấy sẽ lại trách móc tôi.”
Vẻ mặt của Tiểu Hắc cứng đờ.
Cậu ta không phải chỉ là hơi đen thôi sao, sao lại không đứng đắn, sao lại không phải là người tốt chứ?
“Còn ngây ra đó làm gì, mau cút đi.” Giang Thần đá cậu ta một cái.
Tiểu Hắc quay người đi.
Giang Thần nhìn thời gian, cũng đến thời gian tan làm rồi, có lẽ Đường Sở Sở đã ra rồi.
Anh đẩy chiếc xe điện nhỏ ở bên cạnh, đi đến bên ngoài Tập đoàn Đường Thị Vĩnh Nhạc, còn chưa đi tới thì đã nhìn thấy một cô gái đi ra từ một toà nhà to lớn.
Cô gái cao một mét tám, mặc trang phục công sở, áo trắng, váy dài qua mông màu đen, giày cao gót màu đỏ.
Tóc uốn xoăn gợn sóng màu hạt dẻ, trong tay cô cầm cặp đựng giấy tờ, đi đứng rất ra dáng, vô cùng có khí chất.
“Sở Sở.”
Một chàng trai đột nhiên đi đến, trong tay anh ta cầm một bó hoa tươi, đưa qua cho cô: “Sở Sở, tặng em, tối nay có thời gian không? Anh đã đặt một phòng riêng VIP ở quán Tuý Tiên, muốn mời em cùng ăn bữa tối.”
Người tặng hoa là Vương Bân của nhà họ Vương, một trong bốn gia tộc lớn của Giang Trung.
Từ khi Đường Sở Sở lấy được đơn đặt của Thiên Quân, từ sau khi quan hệ của Đường Sở Sở và Diệp Hùng, Chủ tịch hội đồng quản trị của Thiên Quân lộ ra, tên tuổi của người nhà họ Đường ngày càng nổi tiếng, mà Đường Sở Sở đã khôi phục vẻ ngoài cũng trở thành người đẹp nhất Giang Trung.
Sau khi cô trở thành Giám đốc điều hành của Vĩnh Lạc, năng lực nghiệp vụ rất giỏi, chỉ trong thời gian nửa tháng, cô đã quản lý công ty một cách gọn gàng ngăn nắp.
Danh tiếng của cô cũng ngày càng nổi tiếng, được mọi người gọi là Tổng giám đốc xinh đẹp nhất Giang Trung.
Mặc dù cô đã có chồng, nhưng danh tiếng của Giang Thần ở Giang Trung thật sự không tốt, những cậu ấm kia vốn dĩ không hề để Giang Thần vào mắt, ai muốn theo đuổi vẫn tiếp tục theo đuổi, muốn ôm được người đẹp về nhà.
Lúc này, Đường Sở Sở nhìn thấy Giang Thần đang đẩy xe điện nhỏ đi đến, mặt cô nở nụ cười xinh đẹp, không nhìn Vương Bân mà đi qua đó, hôn một cái ở trước mặt mọi người, sau đó thân mật khoác cánh tay của Giang Thần.
“Ông xã, người này muốn mời em đến phòng riêng VIP của quán Tuý Tiên ăn cơm, em vẫn chưa đi quán Tuý Tiên lần nào đấy.”
“Mời em đi thì em cứ đi, nếu có thể thì thuận tiện đưa anh theo, anh cũng chưa đi qua bao giờ.”
Vương Bân nhìn thấy cảnh này, sắc mặt đen lại, đi qua, lạnh giọng nói: “Giang Thần, tôi là Vương Bân của nhà họ Vương, tôi cho anh năm mươi vạn, mau rời khỏi Sở Sở!”
Vương Bân nói xong, đưa một tấm thẻ qua.
“Bà xã, anh có nên nhận không?”
“Tùy anh thôi.” Mặt Đường Sở Sở mang theo nụ cười vui vẻ, nói: “Em thấy vẫn là nhận đi, chắc năm mươi vạn có thể ăn một bữa ở phòng riêng VIP của quán Tuý Tiên đấy.”
“Vậy thì tôi nhận nhé.”
Giang Thần cười, cất chiếc thẻ mà Vương Bân đưa qua, cười hỏi: “Đúng rồi, mật mã là bao nhiêu?”
Vương Bân ngẩng cao đầu, nói: “Mật mã là sáu số không, cầm lấy tiền rồi mau cút đi, từ nay về sau, anh và Sở Sở không còn quan hệ nữa.”
“Ừm, chúng tôi về rồi ly hôn.” Giang Thần gật đầu, nói: “Bà xã, lên xe.”
Đường Sở Sở ngồi lên yên sau của xe điện nhỏ, đưa tay ôm lấy eo Giang Thần, rời đi dưới ánh mắt hỗn loạn của Vương Bân.
Vương Bân hơi ngây ra, mãi một lúc sau, anh ta mới phản ứng ra là mình bị lừa rồi. Anh ta tức tối ném bó hoa trong tay xuống đất, nhìn Giang Thần đã đi xa, độc ác mắng: “Thằng nhóc đáng ghét, mày không xong với ông đây đâu!”
Giang Thần lái chiếc xe điện nhỏ, chở Đường Sở Sở về nhà.
Về đến nhà, cô ngồi trên sofa, đưa bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn ra, cười mỉm nhìn Giang Thần.
“Làm gì vậy?” Giang Thần sống chết ôm chặt đầu, nói: “Đây là phí chia tay Vương Bân cho anh, đây là tiền riêng của anh.”
“Chia tay em gái anh, đưa cho tôi!” Đường Sở Sở xụ mặt, nói: “Anh ăn của tôi, uống của tôi, dùng của tôi, mặc của tôi, anh cần tiền để làm gì? Đưa năm mươi vạn cho tôi, tôi sẽ giữ trước, sau này sinh con, nuôi con không cần tiền sao?”
Lúc này Giang Thần mới không nỡ mà đưa thẻ của Vương Bân ra, không tình nguyện nói: “Vợ, đây đã là lần thứ mấy rồi, mười mấy ngày nay, phí chia tay những người khác cho anh, trước sau cộng lại cũng có hơn hai trăm mấy vạn rồi, tiền này là của anh mà…”
“Tiền gì?”
Một giọng nói truyền đến từ cửa.
Nghe thấy tiếng nói, Đường Sở Sở đột nhiên giấu tấm thẻ mà Giang Thần đưa qua, vội vàng nói: “Không, không có tiền gì cả.”
Hà Diễm Mai đi đến, lạnh giọng nói: “Con nhóc chết tiệt, đến mẹ mà cũng dám giấu, mẹ đứng ở cửa nghe thấy hết rồi, gì mà phí chia tay, gì mà hai trăm mấy vạn, mau lấy ra cho mẹ!”
Đường Sở Sở nói: “Mẹ, thật sự không có gì!”
Giang Thần gật đầu: “Vâng, thật sự không có gì.”
Hà Diễm Mai trách móc: “Tôi nói chuyện với con gái của tôi, liên quan gì đến cậu? Cậu xem coi mấy giờ rồi, nấu cơm chưa, còn không mau đi!”
“Dạ!”
Giang Thần quay người rời đi, vào phòng bếp nấu cơm.
Bận rộn trong phòng bếp hơn nửa tiếng anh mới đi ra, sau đó cả nhà cùng ăn cơm.
Sau bữa cơm, Giang Thần kéo Đường Sở Sở vào bếp, nhỏ giọng hỏi: “Vợ, em không có nói ra chứ?”
Đường Sở Sở liếc anh một cái: “Đều tại anh, anh nói lớn tiếng như vậy làm gì, tiền đều bị mẹ lấy đi hết rồi, nói là nuôi tôi hai mươi mấy năm, bây giờ tôi đi làm rồi, phải cho bà ấy tiền dưỡng lão!”
“Cái gì, em đưa hết rồi à?” Giang Thần trừng to mắt.
Gần đây anh thật sự rất túng thiếu.
Anh ở rể nhà họ Đường, không có công việc, không có đồng nào, tiền hút thuốc đều là do Tiểu Hắc tài trợ.
Vẻ mặt Đường Sở Sở bất lực nói: “Đúng vậy, đưa hết rồi, mười vạn phí chia tay mà cậu Trần đưa, hai mươi lăm vạn mà cậu Trương đưa, ba mươi vạn mà cậu Liễu đưa, năm mươi vạn mà cậu Vương đưa, tất cả đều bị mẹ tôi lấy đi hết rồi.”
“Haiz.” Giang Thần thở dài, nói: “Hy vọng ngày mai lúc đến đón em vẫn còn có cậu ấm nhà giàu theo đuổi em, cho anh thêm mấy chục vạn phí chia tay. Vợ à, chuyển qua wechat cho anh mấy trăm đi, anh hết tiền hút thuốc rồi.”
“Ai thèm tin anh, mấy hôm trước lúc tôi giặt đồ cho anh, không phải thấy tấm thẻ đen trong túi của anh sao, đừng nói với tôi trong đó không có tiền, mau lấy ra đây, để tôi giữ!” Đường Sở Sở đưa tay, đòi thẻ tử Giang Thần.
Giang Thần lấy tấm thẻ đen đó ra.
Cả tấm thẻ đều màu đen, bên trên có một con rồng đen, không có số thẻ.
Lần trước khi giặt đồ, Đường Sở Sở không nhìn kỹ, bây giờ nhìn một cái, bất giác hỏi: “Đây là thẻ ngân hàng gì vậy, sao lại không có số thẻ?”
“Đây là…” Giang Thần ấp úng nói: “Đây là thẻ ngân hàng do các ngân hàng lớn liên danh, có thể dùng ở ngân hàng nào cũng được, hơn nữa bây giờ là thời đại nào rồi mà còn có số thẻ, bây giờ đều dùng thẻ chip ID hết rồi.”
Đường Sở Sở nửa tin nửa nghi, cất thẻ, hỏi: “Mật mã là bao nhiêu, trong đó có bao nhiêu tiền?”
“Mật mã là tám số tám, còn tiền thì không có bao nhiêu.”
“Tám cái đầu anh.” Đường Sở Sở mắn: “Làm gì có mật mã thẻ ngân hàng nào có tám số?”
“Anh nhớ nhầm rồi, là sáu số tám.” Giang Thần cười ngượng ngùng.
Thẻ này của anh làm gì có mật mã, dù có nhập thế nào thì cũng đúng cả.
Mà chiếc thẻ rồng đen này, cả nước chỉ có một tấm, đây là thứ tượng trưng cho thân phận, tượng trưng cho quyền lực, còn số tiền, anh thật sự không biết có bao nhiêu, bởi vì từ trước đến giờ anh chưa từng rút.
Nhưng đây là do anh dùng mười năm quân công, mười năm vẻ vang để đổi lấy, có lẽ là có không ít tiền. Chỉ là đạt đến cấp độ như anh, tiền chỉ là vật ngoài thân, anh cũng không quan tâm trong thẻ có bao nhiêu tiền.
Bây giờ, cho dù có cho Đường Sở Sở anh cũng chẳng để tâm, bởi vì nếu không có cô thì đã không có anh của ngày hôm nay, tất cả mọi thứ của anh đều là do Đường Sở Sở cho.
Chương 12: Tổng chỉ huy của năm phía
Sắc mặt Giang Thần mang theo sự bất lực.
Đường Sở Sở nói: “Lấy bộ lễ phục trong tủ quần áo của tôi qua đây, tối nay tôi có buổi tiệc quan trọng phải tham dự.”
Giang Thần đứng dậy, đi về phía tủ quần áo, mở tủ ra, hỏi: “Vợ, em lấy bộ nào?”
“Bộ màu trắng, cổ chữ V đấy.”
“Bộ này không được, em đi ra ngoài không thể mặc hở hang như vậy, bộ này không tệ này.” Giang Thần cầm một chiếc váy màu đen cổ cao đi qua, đưa cho Đường Sở Sở, hỏi: “Đúng rồi, là tiệc gì vậy?”
Đường Sở Sở nói: “Tiệc đấu giá do Tiêu Nhược Nhiên của nhà họ Tiêu tổ chức, có không ít đồ tốt, người tham gia đều là những người tai to mặt lớn, tôi cũng muốn nhân cơ hội này mà mở rộng quan hệ của mình.”
Nghe vậy, Giang Thần hơi ngây ra, nhưng anh cũng không nói gì nhiều, chỉ hỏi: “Có cần anh đạp xe đưa em đi không?”
“Tôi gọi xe đi.”
“Ờ, được.”
Sau khi Đường Sở Sở thay váy xong thì ra khỏi cửa.
Sau khi cô rời đi, Giang Thần cũng lấy cớ đi ra khỏi nhà.
Một ngôi biệt thự, nhà họ Tiêu.
Đây là căn biệt thự còn lại duy nhất của nhà họ Tiêu, tất cả tài sản khác của nhà họ Tiêu đều bị thanh lý hết rồi, bao gồm cả bất động sản.
Trong biệt thự, mấy chục người của nhà họ Tiêu tụ họp.
Đứng đầu là một người đàn ông trung niên mặc quân trang.
Đó là Tiêu Chiến, con trai thứ tư của Tiêu Biệt Hạc.
Tiêu Chiến là quân nhân ở Tây Cảnh.
Lúc bố ông ta là Tiêu Biệt Hạc chết, ông ta đang làm nhiệm vụ, không thể rời khỏi, đợi lúc ông ta trở về, Tiêu Biệt Hạc đã chết rồi.
Nhưng kẻ giết người đã để lại manh mối, là tàn dư của nhà họ Giang mười năm trước, vì vậy ông ta đi suốt đêm để trở về Kinh Đô, tìm người đó ra lệnh tiêu diệt nhà họ Giang, giành lấy nhân vật có tiếng của bức tranh Hoa Nguyệt Sơn Cư, hỏi han tình hình.
Ông ta không hỏi được kết quả gì, nhưng lại hỏi ra được một tin tức, đó là nguyên nhân Đường Sở Sở bị huỷ dung, là do cô bị bỏng khi cô cứu một người trong trận hỏa hoạn lớn ở biệt thự nhà họ Giang mười năm trước!
Nhân vật có tiếng đó ra lệnh, nhất định phải điều tra cho ra rốt cuộc người mà Đường Sở Sở cứu là ai.
Sau khi có được tin tức này, ông ta đã rời khỏi Kinh Đô, trở về Giang Trung.
Nhưng sau khi ông ta trở về nhà họ Tiêu, nhà họ Tiêu đã bị phá sản, mà chuyện này lại có quan hệ mật thiết với Đường Sở Sở mà ông ta đang điều tra.
Ngồi bên cạnh ông ta là một người phụ nữ xinh đẹp, có làn da rất đẹp, nhìn không ra tuổi tác, đó là Tiêu Nhược Nhiên.
Tiêu Nhược Nhiên mở miệng nói: “Anh tư, tạm thời vẫn chưa có manh mối gì về kẻ đã giết bố, nhưng gia tộc chúng ta là do Đường Sở Sở hại đến phá sản, Tiêu Thần đã nói rồi, rất cả đều là do Đường Sở Sở, là do Đường Sở Sở gọi một cuộc điện thoại cho Diệp Hùng, Diệp Hùng mới huỷ hoại nhà chúng ta.”
Tiêu Chiến ngồi ở vị trí đầu tiên, trên gương mặt cương nghị mang theo sự âm u, nắm chặt nắm đấm: “Bất kỳ ai chống đối nhà họ Tiêu chúng ta đều sẽ không có kết cục tốt, cho dù là Diệp Hùng cũng không được. Anh phải để tất cả mọi người trên đời này biết rằng, nhà họ Tiêu không phải là kẻ yếu mà ai cũng có thể bắt nạt, tối hôm nay chính là ngày tàn của nhà họ Đường!”
Nhà hàng Giang Trung là nơi tổ chức buổi tiệc đấu giá lần này của nhà họ Tiêu.
Bên ngoài nhà hàng, xe sang trọng tấp nập, rất nhiều nhân vật nổi tiếng của Giang Trung ra ra vào vào.
Đó đều là những người nhận được thiệp mời từ Tiêu Nhược Nhiên.
Mặc dù nhà họ Tiêu đã phá sản, những người có tiếng của Giang Trung đều không muốn đến tham gia buổi tiệc đấu giá này, nhưng nhà họ Tiêu truyền ra tin tức rằng Tiêu Chiến đã trở về.
Nhà họ Tiêu có thể trở thành gia tộc đứng đầu trong bốn nhà quyền thế, không thể không kể đến công lao của Tiêu Chiến.
Ông ta là quân nhân ở Tây Cảnh, hơn nữa chức vị ở trong quân đội không hề thấp.
Bên ngoài nhà hàng Giang Trung, có hai chàng trai mặc áo khoác đen đi bộ đến.
Nhìn thấy quân nhân canh giữ bên ngoài nhà hàng Giang Trung, Tiểu Hắc hơi ngây ra: “Anh Giang, đó là quân nhân ở Tây Cảnh đấy, chẳng lẽ Tiêu Chiến của nhà họ Tiêu đã về rồi sao? Tên Tiêu Chiến này hình như thân tín của Tiêu Dao Vương ở Tây Cảnh, quân hàm rất cao, là cấp phó chỉ huy.”
“Tiêu Dao Vương?” Giang Thần cười lạnh một tiếng: “Hôm nay cho dù Tiêu Dao Vương có đích thân đến, nếu dám cản trở tôi, tôi cũng sẽ bắt ông ta quỳ xuống.”
Đại Hạ có tổng chỉ huy của năm phía.
Nam Hoang có Hắc Long, Bắc Cương có Trường Phu, Tây Cảnh có Tiêu Dao Vương, Đông Vực có Man Vương, Kinh Đô có Thiên Tử.
Nói về quyền thế, Thiên Tử ở Kinh Đô là mạnh nhất.
Còn Hắc Long ở Nam Hoang, mặc dù thời gian làm tổng chỉ huy ngắn nhất, nhưng thực lực lại mạnh nhất, cho dù bốn tổng chỉ huy khác có xông lên cùng lúc thì cũng chưa chắc đã là đối thủ của Hắc Long.
Hơn nữa, Hắc Long còn có một thân phận khác, đó là thần y!
Y thuật của anh đứng đầu thế giới, chữa lành người chết bằng xương bằng thịt!
Chỉ cần người đó vẫn còn một chút hơi thở, thì anh đều có thể cứu sống!
Cho dù đã bước nửa bước vào phủ Diêm Vương, anh cũng có thể kéo người đó lại từ tay Diêm Vương!
Vì vậy, cho dù bốn tổng chỉ huy khác có đến đây, Giang Thần cũng chưa chắc để vào mắt, càng đừng nói đến chỉ là cấp dưới thân tín của Tiêu Dao Vương ở Tây Cảnh.
“Anh Giang, tối nay phải giết người sao?”
“Nhiệm vụ chủ yếu của tối nay là lấy lại bức tranh Hoa Nguyệt Sơn Cư, còn về việc có chết người hay không, xem tình hình rồi quyết định.”
“Vậy khi nào chúng ta đi vào trong?”
“Không cần gấp, đợi buổi tiệc bắt đầu đã.”
“Vâng!”
Hai người ở bên ngoài nhà hàng, không vội đi vào.
Khi nhìn thấy có quân nhân canh giữ ở trước nhà hàng, những nhân vật có tiếng ở Giang Trung đến tham gia bữa tiệc này, đều run lên một cái.
Quả nhiên là Tiêu Chiến của nhà họ Tiêu đã trở về rồi!
Tiêu Biệt Hạc chết rồi, nhà họ Tiêu phá sản rồi, bây giờ Tiêu Chiến trở về chắc chắn sẽ khiến tình hình ở Giang Trung xáo trộn.
Những nhân vật nổi tiếng của Giang Trung tụ tập ở tầng cao nhất của nhà hàng.
Cả Đường Sở Sở cũng đã đến.
Cô mặc chiếc váy màu đen, thân hình thon dài, búi mái tóc dài lên, trên người mang theo khí chất cao quý thanh lịch. Cô phóng khoáng đánh tiếng chào hỏi với rất nhiều người có tiếng ở Giang Trung, mở rộng mối quan hệ của mình.
Vào lúc này, hai nhân viên khiêng một bức tranh vào, lúc đi đến phía sau Đường Sở Sở, đột nhiên bức tranh chạm xuống đất.
Rầm!
Bức tranh rơi xuống đất, khung tranh bằng thuỷ tinh bỗng chốc vỡ tan tành, mảnh vỡ thuỷ tinh cắt vào bức tranh ở trong.
Mà nơi bị cắt hỏng lại ở ngay dưới chân của Đường Sở Sở.
“Cô, cô làm gì vậy?”
Một nhân viên nhìn thấy bức tranh bị thuỷ tinh cắt hỏng ở dưới đất, nhìn sang Đường Sở Sở, kêu lên: “Sao cô lại đụng tôi?”
“Tôi, tôi không có.” Đường Sở Sở ngây ra.
Cô đâu có đụng vào anh ta.
“Tôi không có đụng, anh nhầm rồi sao?”
“Sao có thể, là do cô đụng tôi mới làm hỏng bức tranh, cô có biết đây là tranh gì không? Đây là bức tranh nổi tiếng của hơn hai ngàn năm trước, là bức tranh Hoa Nguyệt Sơn Cư, trị giá một tỷ tám đấy!”
Nhân viên còn lại cũng mở miệng chỉ trích Đường Sở Sở: “Là do cô, Đường Sở Sở, là do cô đụng!”
Tiếng động ở chỗ này đã thu hút sự chú ý của không ít người.
“Có chuyện gì vậy?” Một người đàn ông trung niên mặc quân trang, cơ thể thẳng tắp đi đến, nói: “Kêu to gọi nhỏ cái gì, có còn phép tắc hay không?”
“Ông chủ Tiêu, chúng tôi đang khiêng bức tranh Hoa Nguyệt Sơn Cư đã chuẩn bị xong ra khu vực làm việc phía sau, nhưng lại bị Đường Sở Sở đụng trúng, bức tranh… Hoa Nguyệt Cư Đồ bị hỏng rồi.”
Tiêu Chiến ngồi xổm xuống, nhìn bức tranh phong cảnh bị thuỷ tinh rạch một đường, đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Bức tranh Hoa Nguyệt Sơn Cư này hỏng rồi, nó trị giá một tỷ tám đấy!”
“Không phải do tôi, không phải do tôi!” Nghe đến con số một tỷ tám, Đường Sở Sở đột nhiên hoảng loạn, mau chóng lùi về sau.
Đắt như vậy cô làm sao đền nổi, cho dù có đền cả nhà họ Đường thì cũng không đền nổi.
Tiêu Chiến đứng dậy, nhìn Đường Sở Sở, sắc mặt lạnh lùng: “Tiêu Chiến tôi tuyệt đối sẽ không vu oan cho bất kỳ ai, nơi này có camera giám sát, có phải do cô hay không, lấy đoạn camera lúc nãy xem là biết ngay, người đâu, đi lấy camera!”
Mấy phút sau, có người mang đoạn phim đến.
Dưới sự chứng kiến của những nhân vật có tiếng của Giang Trung, Tiêu Chiến tự mình bật mở đoạn phim.
Trong đoạn phim, hai nhân viên đang khiêng khung tranh đi vào, nhưng lại bị Đường Sở Sở đụng trúng, khung tranh mới rơi xuống đất, tranh mới bị làm hỏng.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tiêu Chiến lạnh giọng nói: “Đường Sở Sở, một tỷ tám, người đâu, đưa Đường Sở Sở ra đây cho tôi, đưa cô ta đến nhà họ Đường, đòi một tỷ tám, không có tiền thì đưa tất cả người nhà họ Đường về đây cho tôi.”
Đường Sở Sở nhìn thấy quân nhân đang đi đến, cô bị dọa đến sắc mặt tái xanh, gấp gáp đến bật khóc: “Không phải do tôi, thật sự không phải do tôi. Tướng quân Tiêu, tôi không có, tôi thật sự không có, tôi bị oan, tôi không có đụng.”
Bốn phía tụ tập không ít người.
Những người đó đều không mở miệng, đều thầm thấy đáng thương thay cho Đường Sở Sở.
“Thật đáng tiếc, nhà họ Đường mới khởi đầu, bây giờ lại xong đời rồi.”
“Đúng vậy, một tỷ tám đó, lần này nhà họ Đường phải phá sản rồi, không biết nhà họ Đường bán hết tất cả tài sản có thể gom góp được một tỷ tám hay không.”
“Đường Sở Sở cũng thật xui xẻo, sao lại bất cẩn như thế chứ.”
Nghe thấy tiếng bàn luận của nhiều người, lại nhìn thấy quân nhân mặc đồ vũ trang đang đi đến, Đường Sở Sở bị dọa đến lạc mất ba hồn bảy phách, sắc mặt tái xanh, cơ thể không ngừng lùi về sau. Hai quân nhân mặc đồ vũ trang mang theo vũ khí đi về phía cô, họng súng đen ngòm nhắm ngay cô.
Tiêu Chiến dặn dò: “Dẫn đến căn phòng ở phía sau!”
Trong lúc tuyệt vọng và bất lực, Đường Sở Sở bị hai người mặc đồ vũ trang cưỡng ép đưa đi.
Thủ đoạn của Tiêu Chiến khiến không ít người kinh ngạc.
Nhưng bọn họ cũng không hề cảm thấy đồng tình với Đường Sở Sở, mà còn thấy vui trên nỗi đau của người khác.
Khúc nhạc đệm nho nhỏ này cũng không cắt ngang bữa tiệc đấu giá quá lâu, lúc này, Tiêu Nhược Nhiên của nhà họ Tiêu xuất hiện, bắt đầu chủ trì bữa tiệc.
Chương 13: Mưu kế của nhà họ Tiêu
Bên ngoài biệt thự nhà họ Đường, mấy chục chiếc xe Jeep chạy tới, toàn bộ quân nhân đã được trang bị vũ khí vọt vào nhà họ Đường.
Mấy người nhà họ Đường luống cuống trong nháy mắt, Đường Thiên Long vốn đã chìm vào giấc ngủ lại mặc đồ ngủ đứng dậy, nhìn thấy mấy chục quân nhân thì mặt mày tái nhợt, vội vàng hỏi: “Quân gia, có chuyện gì vậy?”
“Mang đi!”
Người kia vừa ra lệnh, Đường Thiên Long đã bị hai người kéo đi.
Mà người của nhà họ Đường đã ngủ say cũng bị cưỡng chế lôi dậy.
Cùng lúc đo, nhà của Đường Sở Sở.
Đường Bác và Hà Diễm Mai đã ngủ.
“Rầm!”
Cửa phòng bị phá, một đám người vọt vào lôi bọn họ đi.
Nhà hàng Giang Trung, tần chót, trong một căn phòng bí mật.
Đường Sở Sở bị trói lại, người của nhà họ Đường đều bị mang đến ngay sau đó. Ông nội Đường Thiên Long, bố Đường Bác, bác cả Đường Hải, bác hai Đường Kiệt của cô cùng mấy chục người thuộc nhà họ Đường đều bị đưa đến đây.
Người nhà họ Đường đều bị trói lại.
Bọn họ đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vẻ mặt ai cũng hoang mang không biết tại sao bản thân lại đắc tội nhà họ Tiêu, không biết vì sao lại bị mang đến biệt thự nhà họ Tiêu.
Trên chiếc ghế trong tầng hầm.
Tiêu Chiến ngồi, miệng ông ta ngậm một điếu thuốc.
Không ít quân nhân được trang bị vũ khí đứng phía sau ông ta, vẻ mặt ông ta lạnh nhạt, nói: “Đường Sở Sở, mày biết vì sao tao trói mày lại không?”
Đường Sở Sở không biết.
Không phải cô làm hỏng bức tranh, nhưng tại sao trong video lại là cô làm chứ?
Đường Thiên Long đang bị trói cầu xin: “Tướng quân Tiêu, nhà họ Đường chúng tôi chưa từng đắc tội nhà họ Tiêu, Đường Lỗi nhà chúng tôi còn có quan hệ tốt với Tiêu Thần, cậu bắt chúng tôi tới đây làm gì? Cầu xin cậu, để chúng tôi đi, nếu chúng tôi có đắc tội thì sau này chúng tôi sẽ chuẩn bị lễ vật rồi đến nhà họ Tiêu nhận lỗi.”
Tiêu Chiến hơi giơ tay, ngắt lời Đường Thiên Long: “Ở buổi đấu giá, Đường Sở Sở phá hư một bức tranh nổi tiếng trị giá một tỷ tám trăm triệu. Đường Thiên Long, bản tướng quân thả ông trở về bán tài sản của nhà họ Đường lấy tiền mặt, sau khi gom đủ một tỷ tám trăm triệu thì cầm tiền đến chuộc người, nếu không có tiền thì mấy người chờ chết đi!”
“Cái gì?”
“Một tỷ tám trăm triệu?”
“Đường Sở Sở, sao mày lại thế này?”
“Sao mày lại làm hỏng bức tranh trị giá một tỷ tám trăm triệu?”
Người nhà họ Đường bị số tiền này dọa sợ, tất cả cùng nhau chỉ trích Đường Sở Sở.
Bọn họ mắng Đường Sở Sở, mắng cô là sao chổi mang đến phiền phức lớn đến như vậy cho nhà họ Đường.
Đường Sở Sở giống như người câm ngậm phải bồ hòn, có nỗi khổ nhưng không nói được.
Tiêu Chiến ra lệnh một tiếng: “Thả Đường Thiên Long đi!”
Trước khi hành động, ông ta có điều tra nhà họ Đường, toàn bộ tài sản của mấy chục người cũng chỉ có khoảng chừng một tỷ năm trăm triệu, bức tranh này đủ để làm nhà họ Đường phá sản.
Sau khi được thả ra, Đường Thiên Long đến trước mặt Đường Sở Sở tát cô một cái, thở hổn hển mắng: “Đồ ăn hại, mày đã rước tai họa ngập đầu cho nhà họ Đường này rồi!”
Mặt Đường Sở Sở bị tát đỏ, nước mắt lăn xuống khóe mắt, cô kêu lên: “Ông nội, không phải con, thật sự không phải con mà.”
“Còn dám nói dối, tướng quân Tiêu sẽ đổ tội cho mày sao?” Đường Thiên Long tức đến nỗi tát thêm mấy cái nữa.
Đánh xong, ông ta quỳ trên mặt đất, tựa như chó chết cầu xin: “Tướng quân Tiêu, xin cậu tha cho nhà họ Đường một đường sống!”
Tiêu Chiến lạnh lùng nói: “Tha cho nhà họ Đường một đường sống? Thế còn nhà họ Tiêu thì sao? Bởi vì một cú điện thoại của Đường Sở Sở mà Diệp Hùng, chủ tịch của Thiên Quân lập tức nhắm vào nhà họ Tiêu, làm nhà họ Tiêu phá sản.”
Đường Sở Sở tỉnh ngộ, kêu lên: “Là, là ông hãm hại tôi?”
“Đúng vậy.” Tiêu Chiến không phủ nhận: “Hãm hại mày thì sao? Một tỷ tám trăm triệu, nhà họ Đường muốn cầm cũng phải cầm, không muốn cầm cũng phải cầm, Tiêu Chiến tao đây là phó tổng chỉ huy của Tây Cảnh, giết chết mấy chục người nhà họ Đường là chuyện dễ như trở bàn tay.”
Dường như Đường Thiên Long mất hết sức lực và tinh thần, ông ta ngã quỹ trên mặt đất.
Trong chớp mắt, ông ta tựa như già hơn mấy chục tuổi, kêu thảm thiết: “Xong rồi, nhà họ Đường xong rồi!”
“Mang ông già này quăng ra ngoài!”
“Vâng.”
Hai người được trang bị vũ khí cưỡng chế kéo Đường Thiên Long đang khóc đi.
Còn người nhà họ Đường đều bị dọa ngốc.
Tướng quân Tiêu làm thật, nhà họ Đường xong rồi, đây đều là do Đường Sở Sở ban tặng.
“Đường Sở Sở, cái đồ sao chổi này, là mày hại nhà họ Đường!”
“Sao tao lại có một đứa con gái như mày?”
“Đường Sở Sở, là một mình mày sai, sao lại liên lụy cả nhà chúng tao?”
“Tướng quân, tôi không có liên quan gì đến Đường Sở Sở, thả tôi đi được không?”
“Hu hu, tôi không muốn chết, tướng quân Tiêu, tôi cầu xin ngài thả tôi đi! Oan có đầu, nợ có chủ, đều là do Đường Sở Sở, ngài tìm Đường Sở Sở báo thù đi, ngài giết cô ta rồi thả chúng tôi có được không?”
Người của nhà họ Đường sôi nổi xin tha.
Đối mặt với Tiêu Chiến quyền thế ngập trời, bọn họ không thể làm gì khác.
Nghe những người này nói, lòng của Đường Sở Sở chết lặng, giận thấu tim gan, cô ngất xỉu ngay lập tức.
Tiêu Chiến dùng tay ra hiệu.
Có người bưng một chậu nước hắt lên mặt Đường Sở Sở ngay lập tức.
Đường Sở Sở đã ngất đi lại tỉnh dậy.
Tiêu Chiến đứng dậy, đi qua, một tay nâng cằm cô lên, một tay cầm lấy dao lướt qua gương mặt trắng nõn của cô.
Ông ta lạnh lùng ép hỏi: “Đường Sở Sở, mười năm trước mày lao vào biển lửa nhà họ Giang rồi bị bỏng, nhưng hiện giờ mày lại rất xinh đẹp! Mười năm trước mày cứu ai ra khỏi biển lửa, người đó giờ ở đâu?”
“Tôi, tôi không biết.” Sắc mặt của Đường Sở Sở tái nhợt, cơ thể run bần bật.
“Xẹt!”
Tiêu Chiến cầm dao rạch một đường thật mạnh lên mặt Đường Sở Sở, một vết thương hiện trên gương mặt cô, máu tươi tràn ra, nháy mắt nhuộm đỏ nửa bên mặt.
“A!”
Đường Sở Sở kêu lên một cách đầy đau đớn, cô không ngừng giãy giụa nhưng tứ chi bị trói, cho dù có giãy giụa như thế nào cũng không được.
Người của nhà họ Đưỡng cũng bị dọa run, một vài người nhát gan thì ngất tại chỗ.
“Nói, người mà mày cứu là ai? Tên đó có trở về tìm mày hay không? Còn nữa, mày có quan hệ gì với Diệp Hùng, vì sao Diệp Hùng lại kính trọng mày như vậy?”
“Tôi không biết, tôi không biết thật mà, hu hu, tôi không biết gì hết.” Đường Sở Sở vừa khóc vừa nói.
“Xẹt!”
Tiêu Chiến lại rạch thêm một đường, trên mặt của Đường Sở Sở lại có thêm một vết thương.
Cô chỉ cảm thấy khuôn mặt nóng rát đau nhức, hơn nữa có thể cảm nhận được máu tươi chảy từ mặt xuống cổ.
Tiêu Chiến quát: “Người mày cứu là ai? Tên đó có tới tìm mày hay không?”
Đường Sở Sở bị rống ngốc, cô không biết, cô không biết mười năm trước mình cứu ai, cô khóc, nước mắt chảy thành từng hàng.
“Hu hu, tôi không biết thật, lúc ấy tôi không biết đó là nhà họ Giang, sau này tôi mới biết. Tôi không biết mình cứu ai, sau khi lôi người đó ra khỏi biển lửa thì mặt của anh ta đã bị đốt, rồi anh ta nhảy xuống sông, bị nước cuốn đi, anh ta cũng chưa từng trở về tìm tôi. Tướng quân Tiêu, tôi nói thật, ông thả tôi đi hu hu…”
Chương 14: Là tôi
Hai vết thương máu chảy đầm đìa xuất hiện trên gương mặt trắng nõn của Đường Sở Sở, máu tươi chảy từng giọt trên mặt, nhuộm đỏ cần cổ.
Nước mắt trong suốt chảy ra khỏi hai con ngươi của cô.
Nước mắt lăn xuống hòa vào máu loãng trên mặt.
Giờ khắc này, cô tuyệt vọng.
Đối mặt với tướng quân Tiêu Chiến của nhà họ Tiêu, cô cảm thấy tuyệt vọng và bất lực.
Cô hận!
Hận vì sao năm đó nghe được tiếng kêu cứu trong biển lửa, cô lại lao vào!
Cứu một người ra, còn cô thì bị bỏng, chịu khổ mười năm, tủi thân mười năm!
Sau khi bị bỏng, cô trở thành trò cười cho bạn cùng lứa.
Những người bạn trước đây chơi với cô cũng không quan tâm cô nữa.
Bạn cùng lớp nhìn thấy cô thì đều tránh xa như thấy Ôn Thần.
Cô bị người nhà ghét bỏ, kể cả bố mẹ ruột cũng khinh thường cô.
Sau khi vết thương lành lại, cô cảm thấy mười năm chịu khổ đều rất đáng giá.
Nhưng bây giờ cô lại rơi vào tuyệt vọng một lần nữa.
“Tướng quân Tiêu, cầu xin ngài, chuyện này không liên quan đến chúng tôi, đều là do Đường Sở Sở.”
“Đều do Đường Sở Sở, ngài tìm Đường Sở Sở đi, cầu xin ngài thả chúng tôi ra!”
Trong cơn tuyệt vọng, Đường Sở Sở nhìn thấy gương mặt lạnh nhạt vô tình của Tiêu Chiến, nghe người nhà họ Đường cầu xin. Vì mạng sống mà những người này đổ hết tội lên đầu cô.
“Không nói?”
Vẻ mặt Tiêu Chiến lạnh lùng, ông ta hơi vẫy tay.
Đột nhiên, hai người đàn ông đi đến: “Phó tổng chỉ huy.”
“Đưa Đường Sở Sở đến phòng đấu giá, tao muốn cho toàn bộ Giang Trung biết hậu quả của việc đắc tội nhà họ Tiêu. Sau khi xử lí nhà họ Đường thì tao sẽ đối phó Diệp Hùng.”
“Vâng.”
Hai người đi đến cởi dây thừng trên người Đường Sở Sở ra.
Sau đó túm lấy tóc Đường Sở Sở ra khỏi căn phòng như kéo một con chó.
Đường Sở Sở chỉ mặc một chiếc váy mỏng, cơ thể cô ma xát với mặt đất, váy rách, da thịt cũng bị trầy trật mang đến cảm giác nóng rát đau nhức, cô kêu cứu, xin tha nhưng có cầu xin cỡ nào thì cũng không có tác dụng.
Tầng chót nhà hàng Giang Trung, hội đấu giá đang được diễn ra.
Hội đấu giá lần này, đồ vật mà nhà họ Tiêu lấy ra đều là vài thứ không đáng gia tiền nhưng giá bán trong buổi đấu giá lại cực cao, cao gấp mấy chục lần giá trị của mấy thứ này.
Ở đây đều là nhân vật nổi tiếng của Giang Trung, đều là người làm ăn, bọn họ biết chuyện gì đang xảy ra ngay lập tức.
Nhà họ Tiêu bị phá sản bởi Diệp Hùng, lần này Tiêu Chiến trở về là để tập hợp tài chính, định khôi phục lại trạng thái ngày xưa.
Nhân vật nổi tiếng của Giang Trung cũng không thể làm gì, Tiêu Chiến là tướng quân của Tây Cảnh, quyền thế ngập trời, bọn họ không dám đắc tội.
Cho dù biết đều là đồ giả, không có giá trị nhưng bọn họ vẫn phải căng da đầu mua hai thứ.
Bởi vì bọn họ biết, nếu hôm nay không bỏ tiền ra thì sẽ bị Tiêu Chiến ghi nhớ, sau này sẽ không được sống yên ổn.
Sau khi các vật phẩm khác được bán đấu giá xong, một vật phẩm lại được mang ra, đây là một bức tranh, là bức Hoa Nguyệt Sơn Cư hoàn chỉnh.
Người bán đấu giá xinh đẹp gợi cảm nói: “Vật phẩm đấu giá tiếp theo là bức Hoa Nguyệt Sơn Cư, giá quy định tám triệu, mỗi lần ra giá không được thấp hơn năm trăm nghìn.”
Sau khi nhìn thấy bức Hoa Nguyệt Sơn Cư được mang ra, không ít người ở đây đều hiểu, bức tranh mà Đường Sở Sở làm hỏng là giả, nhà họ Tiêu chỉ đang cố ý gây khó dễ cho nhà họ Đường.
Bởi vì người bên ngoài đều nói, nhà họ Tiêu phá sản là bởi vì khi gọi điện cho Diệp Hùng, Đường Sở Sở đã mở loa ngoài.
Mà khi Diệp Hùng nghe Tiêu Thần của nhà họ Tiêu nói, ông ta đã làm nhà họ Tiêu phá sản.
Bức Hoa Nguyệt Sơn Cư thật là vô giá, một tỷ tám cũng không đắt chút nào, nhưng bây giờ nhà họ Tiêu lấy một món đồ giả ra, lại ra giá tám triệu, đây rõ ràng là lừa người.
“Nhà họ Vương trả giá mười triệu, tôi mua bức tranh này.”
“Nhà họ Triệu trả mười một triệu, tôi muốn bức tranh này.”
“Nhà họ Chu trả mười hai triệu.”
Cho dù biết là giả nhưng vì để nịnh bợ phó tổng chỉ huy của Tây Cảnh là Tiêu Chiến, một vài gia tộc giàu có sôi nổi trả giá, một bức tranh không đáng giá đã được nâng đến mười hai triệu, thậm chí còn có xu hướng tăng lên.
Cuối cùng, bức Hoa Nguyệt Sơn Cư giả này bị một gia tộc mua với giá hai mươi mốt triệu.
Thời điểm mọi người ở đây đợi vật phẩm đấu giá tiếp theo, thì hai người đàn ông được trang bị vũ khí kéo một người phụ nữ đến, tóc của người này bù xù, mặt đầy máu.
Một chiếc giày cao gót bị kéo rớt, đầu gối cũng trầy, máu tươi chảy ròng ròng.
Thấy cảnh như vậy, người ở hội trường đều kinh ngạc.
Đường Sở Sở bị kéo lên đài đấu giá.
Mặt của cô đối diện với phòng đấu giá và mọi người.
Mấy chục người ngồi ở đó.
Đây đều là nhân vật có tiếng ở Giang Trung, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn đáng sợ, máu chảy đầm đìa của Đường Sở Sở, bọn họ đều bị dọa sợ tái mặt, ngồi trên ghế, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
“Cứu tôi, cứu tôi…”
Nhìn thấy nơi này có không ít người, Đường Sở Sở cảm thấy dường như mình nắm được cọng rơm cứu mạng, cô vươn tay không ngừng kêu cứu.
Nhưng không ai trong mấy chục người ở hội trường lại không dám đứng ra nói một lời, bởi vì ở hai bên Đường Sở Sở có hai người được trang bị vũ khí.
Tiêu Chiến cầm dao đi ra, đi đến đài bán đấu giá, túm tóc Đường Sở Sở, để mặt cô hiện ra rõ ràng trong tầm mắt của mọi người, lạnh lùng nói: “Nhà họ Tiêu của tôi mới là gia tộc giàu có số một của Giang Trung, ai đối đầu với nhà họ Tiêu thì phải chết.”
Nói xong, ông ta lại cắt một đường trên mặt Đường Sở Sở.
“A!”
Đường Sở Sở nhăn mặt vì đau, cô phát ra tiếng kêu đau đớn xé tim gan.
“Giết tôi đi, cầu xin ông giết tôi, đừng hành hạ tôi nữa!”
Đường Sở Sở mỏi mệt vì bị hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần, giờ khắc này cô chỉ muốn chết, chỉ muốn giải thoát sớm một chút. Cô không ngừng cầu xin Tiêu Chiến giết mình.
Bên ngoài nhà hàng.
Giang Thần cùng Tiểu Hắc đứng chờ ở chỗ này, thấy đã đến giờ, bọn họ đeo mặt nạ đã chuẩn bị từ trước đi đến nhà hàng.
Nhưng bên ngoài có quân nhân được trang bị vũ khí canh gác, bọn họ không đi cửa chính mà vòng qua cửa sau.
Giang Thần và Tiểu Hắc đi vào nơi tổ chức bán đấu giá ở tầng chót, chưa đi vào hội trường đấu giá mà bọn họ đã nghe được tiếng kêu thảm và cầu xin đầy khổ sở của Đường Sở Sở.
Nghe được âm thanh này, tim anh đập nhanh, xụ mặt, cơn tức xộc từ bàn chân lên đến đại não.
Tiểu Hắc đi theo sau Giang Thần, bỗng dưng cảm nhận được khí thế lạnh lùng đáng sợ phát tra từ người Giang Thần.
Khí thế này quá đáng sợ, đáng sợ đến nỗi ông ta cũng phải run lên, cơ thể lui ra sau vài bước trong vô thức.
Ông ta đi theo Giang Thần nhiều năm, nhưng ông ta chỉ thấy loại khí thế này một lần.
Đó là vào một năm trước, trong trận hỗn chiến ở Nam Hoang, mấy chục nghìn quân Hắc Long bị hãm hại, chết thảm trong tay quân địch. Khi đó. Giang Thần giận dữ vọt đến doanh trại của quân địch.
Trận chiến ấy, máu chảy thành sông.
Trận chiến ấy, thây chất thành núi.
Trận chiến ấy, Giang Thần cầm đầu lâu của tổng chỉ huy quân địch trở về.
Giờ phút này, trên hội trường, Tiêu Chiến đặt dao lên cổ Đường Sở Sở, lạnh lùng nói: “Cho mày một cơ hội nữa, người mày cứu mười năm trước là ai?”
“Rầm!”
Cửa hội trường đấu giá đột nhiên bị đá văng.
“Là tao.”
Một tiếng hô chứa đựng cơn giận dữ và ý niệm giết chóc ngút trời vang lên.