Hà Tâm nhìn thấy hơn hai mươi người mặc tây trang, đeo cà vạt, mặc quần áo chuyên nghiệp dành cho giới tinh anh trong xã hội đứng ở bên ngoài tòa cao ốc, có chút mất hồn.
Thật, thật sự đến tập đoàn Thời Đại Khoa sao?
“Tới rồi, chủ tịch tới rồi.” Bạch Tổ mở miệng nói.
“Chào mừng chủ tịch.”
Âm thanh đồng loạt vang dội truyền đến.
Toàn bộ hơn hai mươi tinh anh trong giới thương mại đều dồn ánh mắt ở trên người Giang Thần.
Đây là người đàn ông đã mua hết thành phố mới Thời Đại Khoa sao?
Mà Hà Tâm hoàn toàn ngu người rồi.
Chủ, chủ tịch?
Mua, mua thành phố mới Thời Đại Khoa chính là Giang Thần?
Hà Tâm hóa đá, trong khoảng thời gian ngắn đại não trở nên trống rỗng, mất bình tĩnh.
Giang Thần nhíu mày, liếc mắt nhìn Bạch Tổ một cái.
Chỉ một cái liếc mắt, Bạch Tố đã bị dọa đến mức cả người run lên, lập tức quỳ trên mặt đất, cả người lạnh run.
Cảnh tượng này, khiến cho hơn hai mươi nòng cốt cao cấp của Tân Thời Đại nhìn thấy mà choáng váng.
Chuyện này, đây là tống giám đốc Bạch người phụ trách của Thời Đại Khoa.
Hiện tại lại có thế quỳ xuống đất?
Trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ cũng mơ hồ không hiếu rõ chuyện trước mặt.
Giang Thần trầm giọng nói: “Cô làm cái gì vậy? Còn không mau đứng lên.”
“Vâng, vâng.”
Bạch Tổ lập tức đứng lên, đứng ở bên cạnh Đảm Chiến.
Giang Thần nói: “Dẩn nhiều người đến như vậy đế làm gì, còn không mau giải tán đi.”
Bạch Tố ngay lập tức nói: “Còn không mau quay về làm việc.”
“Được.”
Hơn hai mươi người này rời đi nhanh chóng.
Rất nhanh, bên ngoài tòa nhà cao ốc Thời Đại Khoa cũng chỉ còn lại ba người Giang Thần, Bạch Tổ, Hà Tâm.
“Anh, anh Giang, tỏi…”
Trên mặt Bạch Tố tràn đầy lo lắng, cô ta chỉ là định chào đón Giang Thần một chút, không nghĩ tới lại làm cho Giang Thần mất hứng, nếu biết sớm như vậy, cô ta đã tới một mình rồi.
Giang Thần khẽ dừng lại, nói: “Được ròi, tôi cũng không trách tội cô, về sau ít làm mấy chuyện như thế này đi, được rồi, đây là Hà Tâm, làm em họ của tôi, đến Giang Trung tìm việc làm, cô xem rồi sắp xếp đi.”
“Được.”
Bạch Tố vừa nghe là em họ của Giang Thần, ngay lập tức gật đầu, đi qua, nhận lấy vali hành lý trong tay Giang Thần: “Anh Giang, để tôi.”
Giang Thân gật đầu, lại dặn dò nói: “Năng lực tốt bao nhiêu, thì việc lớn bấy nhiêu, tôi không cần người không có năng lực trong tập đoàn, cũng không muốn có tồn tại mối quan hệ gia đình họ hàng.”
Hả?
Bạch Tố có chút không hiểu.
Lời này của Giang Thần là có ý gì?
“Nhưthé nào, chưa rõ sao?” Giang Thần liếc mắt nhìn Bạch Tổ có chút mơ màng một cái, nói: “Ý của tôi là, đừng bởi vì là người tôi dẫn đến, mà đế cho cỏ ấy ăn chơi không ở công ty, cô ấy có năng lực như thế nào, thì làm việc như thế đó.”
“Hiếu rồi.”
Mà Hà Tâm vần còn đang trong trạng thái mơ màng, đển bây giờ vẫn chưa thế phục hồi tinh thần lại.
Thành phố mới Thời Đại Khoa, trung tài chính thương mại hoàn toàn mới này lại có thể là của Giang Thần?