Mục lục
Long Vương Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Thiên Long nhìn về phía Đường Sở Sở, hỏi: “Sở Sở, ý của cháu như nào?”
Đường Sở Sở suy nghĩ một thoáng, nói: “Chỉ cần anh có thế giải quyết nguy cơ trước mắt của nhà họ Đường, tôi sẽ cho anh một cơ hội.”
Giang Thần nhìn về phía Hà Diễm Mai: “Mẹ, ý của mẹ như
Hà Diễm Mai kịp thời lên tiếng: “Đừng đi nữa, sau này cũng đừng đi nữa. Sau này ai dám nói tới chuyện ly dị, tôi sẽ không tha cho người đó.”
Giang Thần rất hài lòng.
Sớm như thế thì chẳng phải đã không có chuyện này xảy ra rồi sao?
Anh nhìn qua Đường sở sở, nói: “Sở sở, em gọi điện cho Hà Tâm đi.”
“Tôi?”
Đường Sở Sở hơi sửng sốt.
Giang Thần nói: “Đúng vậy, không phải em thì lẽ nào là anh sao? Cô ấy chính là em họ của em, chuyện mà mọi người hiểu lầm cô ấy thì đích thân đi nhận lổi. Nói không chừng nhận lỗi xong, cô ấy sẽ nói đỡ cho nhà họ Đường trước mặt tổng giám đốc Bạch. Mấy người đẫ nói hiện tại cô ấy đang làm việc cho Bạch Tố còn gì, mà Bạch Tố là ai? Chính là bà chủ của thành phố mới Thời Đại Khoa, có thiếu thốn ba mươi tỷ sao?”
Đường Sở Sở đăm chiêu nghĩ ngợi.
Lẽ nào cô thật sự đã hiểu lầm Giang Thần và Hà Tâm?
Cũng đúng.
Bọn họ mới quen biết có một ngày, làm sao có thế giăng díu với nhau nhanh vậy được
“Tôi, tôi thử xem.”
Cô lấy điện thoại ra gọi cho Hà Tâm.
Bật loa lên.
“Hà, Hà Tâm. Là chị, Sở Sở.”
“À, là chị Sở Sở à, em đang làm việc, sao vậy, cỏ chuyện gì ạ?”
“Chuyện lần trước là chị hiếu lầm em với Giang Thần, bọn chị biết lổi rồi. Hay là vầy đi, bọn chị sẽ đặt một bàn ở Mỹ Vị Hiên, coi như là xin lỗi em.”
“Chị Sở Sở, em đã nói rồi, em với Giang Thần thật sự không có gì cả, em là loại người không biết liêm sỉ vậy sao?”
Trong điện thoại truyền tới giọng nói của Hà Tâm.
“Chị, chị tin em. Chỉ là, em có thế nói lại với tống giám đốc Bạch một tiếng được không? Chuyện hỏm nay là nhà họ Đường bọn chị sai, bọn chi muốn xin lỗi tống giám đốc Bạch.”
“Vậy sao, em sẽ đi hỏi thăm một chút. Nhưng mà tống giám đốc Bạch trăm công nghìn việc, là một người bận bịu nên việc cô ấy có thế tới hay không thì không chắc.”
“Cám ơn, cám ơn em.’
“Đợi điện thoại của em đi.”
Hà Tâm cúp máy.
Người nhà họ Đường nghe được nội dung cuộc trò chuyện xong cũng đều thở phào nhẹ nhõm.
Dưới cái nhìn của bọn họ, nếu như Hà Tảm đứng ra thì chuyện này có thể hóa giải, bởi vì Bạch Tố không phải là người thiếu tiền, ba mươi tỷ đối với cỏ ta mà nói chỉ là một hạt cái giữa sa mạc mà thôi.
“Sở Sở, lần này thật sự là cám ơn cháu.” Khuông mặt già nua của Đường Thiên Long nở nụ cười, nói.
Hà Diễm Mai cũng lấy đó làm hãnh diện, ngẩng đầu lên đắc ý nói: “Hà Tảm là người nhà họ Hà của chúng tồi, bây giờ Hà Tâm đi làm ở Thời Đại Khoa, chuyện nhà họ Đường chúng ta muốn làm ăn ở khu vực trung tâm thành phố chỉ là một câu nói của Hà Tâm mà thôi.”
“Đúng vậy, em dâu nói đúng.”
“Lần này, may là có Hà Tâm.”
Cả nhà họ Đường đều đang nịnh bợ, lấy lòng Hà Diễm Mai.
Giang Thần bất thình lình nói: “Cũng đừng vui mừng quá sớm, các người không được phép lại đi tổ chức tiệc mừng thọ ở Đế Vương Cư. Đây chính là chọc giận tổng giám đốc Bạch, muốn được tống giám đốc Bạch tha thứ thì không phải chuyện dễ dàng vậy đâu.”
Nói tới Đế Vương Cư, Đường Sở Sở cũng nhìn Giang Thần một cái.
“Giang Thần, Đế Vương Cư này… Là của Bạch Tố?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK