Chuyện sống chết của Hà Tâm thì có liên quan gì đến anh chứ.
Nhưng bảy giờ Đường Sở Sở đã nói đức hạnh của La Phong không được tốt.
Hà Tâm ăn cơm một mình với anh ta có lẽ sẽ phải chịu thiệt thòi.
Có lẽ Đường Sở Sở cũng từng bị thua thiệt nên có chút lo lắng.
Liên tục nhắc nhở Giang Thần, phải đón Hà Tâm về nhà an toàn, nếu như thiếu mất một sợi tóc thì sẽ không tha cho anh.
Trên xe Audi.
Hà Tâm ngồi ở vị trí phó lái.
La Phong vừa lái xe, vừa không ngừng khoe khoang.
Anh ta khoe gia tộc mình ở Giang Trung có bao nhiêu giàu có.
Khoe khoang mình hiện giờ đã tự mở công ty, kiếm không biết bao nhiêu tiền.
‘Tiếu Tâm, nghe dì nói lần này em đến Giang Trung tìm việc làm và phát triển nên muốn anh đế mắt chút. Em không cần phải tìm việc làm, đến công ty của anh đi, làm cho hãng sản xuất thuốc của anh. Anh sử dụng quan hệ của gia tộc, đơn đặt hàng của công ty rất nhiều, mổi năm kiếm vài trăm vạn là chuyện nhỏ, em đến là cho em làm quản lý luôn.”
“Nói sau đi.”
Hà Tâm không cảm động chút nào.
La Phong nhìn mọi mặt cũng khá tốt, hơn nữa còn là bạn học đại học với cô ta, biết rõ gốc rễ.
Chỉ là cô ta thực sự không có cảm giác gì với La Phong.
Cô ta thích anh hùng, dùng bái kẻ mạnh.
Cô ta đến Giang Trung đế phát triển vì Tiêu Dao Vương được chuyến đến đây. Cô ta ngưỡng mộ những anh hùng, thích
những vị tướng lớn chinh chiến bốn phương như Tiêu Dao Vương.
Có điều cô ta có thế phân biệt được đâu là mơ và đâu là thực. Kết hôn với một vị tướng quân quả là một giấc mơ.
Thực tế…
Cô ta sẽ chỉ tìm một người có điều kiện tương đối tốt, có thế khiến mình cơm no áo ấm trong suốt quãng đời còn lại.
Cô ta lên xe của La Phong, cũng chỉ vì biết được nhà họ La có quen biết với tướng quân.
“La Phong.”
“ừ, em nói đi?”
Hà Tâm muốn nói nhưng lại thỏi.
“Tiểu Tâm, chúng ta có quan hệ như thế nào chứ? Có chuyện gì em cứ nói thắng, bẳng năng lực của anh bây giờ có thế giúp em giải quyết mà. Nhìn trúng cái váy nào sao? Hay là thích cái túi nào mà không có tiền mua? Không sao, chuyện nhỏ.”
La Phong há mồm ngậm miệng đều là tiền, Hà Tâm có chút phản cảm.
Tuy nhiên, cô ta không nói ra.
“Anh nói anh có biết tướng quân, là vị tướng quân nào thế?”
“Hả?”
La Phong sửng sốt một chút, chợt khoe khoang: “Tiêu Dao Vương, biết không?
Tướng quân dưới trướng của Tiêu Dao Vương, tên là Hoắc Đông, quân hàm một sao.”
Nghe vậy, Hà Tâm động lòng.
Anh ta quen biết Hoắc Đông, người này rất nổi tiếng ở Tây Cảnh.
“Anh, anh có thể giới thiệu tôi với người đó một chút được không, tôi muốn chụp ảnh chung với anh ấy.”
“Điều này..”
Vẻ mặt La Phong khó xử nói: “Tiếu Tâm à, Hoắc tướng quân là người nào em chẳng lẽ em còn không biết sao? Cho dù anh quen biết, có thế gọi điện thoại nhờ anh ta làm việc, nhưng em là ai? Một nhân vật nhỏ như em, em cảm thấy người ta sẽ đến gặp em sao?”
Hà Tâm gật đầu.