Mục lục
Long Vương Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 6: Đến khách sạn bàn chuyện

Sáng sớm ngày hôm sau, Giang Thần nhận được điện thoại của Đường Sở Sở.
"Chồng à, em liên lạc với bạn học cấp ba của em được rồi, cô ấy đồng ý giúp em, còn hẹn chủ tịch Diệp Hùng của Thiên Quân cho em, anh đang ở đâu đó, bây giờ chúng ta đến tập đoàn Thiên Quân, sau khi lấy được đơn hàng, đến lúc đó ông nội sẽ chấp nhận anh." Giọng nói phấn khích của Đường Sở Sở vang lên trong điện thoại.
"Em ở nhà đợi nhé, anh sẽ đến đón em ngay."
Sau khi Giang Thần cúp máy, anh lập tức bật dậy khỏi giường, chải chuốt một chút rồi ra khỏi nhà.
"Anh Giang, anh đi đâu đó?"
Tiểu Hắc đã đứng đợi ở trước xe.
"Đến nhà Sở Sở."
"Anh Giang, lên xe."
Giang Thần lên một chiếc xe MPV không có giấy phép, Tiểu Hắc phóng xe thật nhanh đến nhà của Đường Sở Sở.
Anh đợi ở bên ngoài khu nhà của Đường Sở Sở.
Rất nhanh, Đường Sở Sở đã bước ra.
Hôm nay phải đi gặp chủ tịch của Thiên Quân, cô cũng trang điểm kỹ càng, ăn mặc xinh đẹp, tôn lên dáng người cô, mái tóc đen dài xõa ngang vai, trông cực kỳ năng động và tinh tế.
"Chồng ơi."
Từ phía xa cô đã nhìn thấy Giang Thần đứng trước chiếc xe đa dụng màu đen, cô vội vàng chạy đến, vẻ mặt hớn hở nói: "Bạn học em rất nể mặt em, cô ấy đã hẹn giúp em xong rồi, chúng ta cứ đến thẳng tập đoàn Thiên Quân là được."
Giang Thần bật cười thản nhiên.
Bạn học gì chứ, không có anh báo cho Diệp Hùng, sao Diệp Hùng có thể tiếp đón Đường Sở Sở chứ.
Nhưng, thấy vẻ mặt Đường Sở Sở phấn khích như vậy, anh cũng không nỡ đả kích Đường Sở Sở, anh còn khen cô, nói: "Anh biết ngay mà, vợ của anh rất giỏi, vợ à, lần này anh phải nhờ vào em rồi, nếu không lấy được đơn hàng, anh sắp bị đuổi ra khỏi nhà rồi."
Đường Sở Sở khẽ nhếch khóe môi, bày ra một nụ cười xinh đẹp nói: "Yên tâm đi, em nhất định sẽ không để anh bị đuổi ra khỏi nhà đâu."
Cô không biết thân phận của Giang Thần, nhưng cô đã từng đến biệt thự của Giang Thần.
Đó là Đế Vương Cư xa hoa nhất Giang Trung, giá rất đắt đỏ, người có thể ở biệt thự như thế, sao có thể là người bình thường được.
Cô cảm thấy do đời trước cô tích đức nên mới gặp được người đàn ông tốt như vậy.
Trước mặt Giang Thần, cô phải thể hiện tốt một chút.
Cô muốn để cho Giang Thần biết, cô không còn là Đường Sở Sở trước đây nữa, tuy Đường Sở Sở cô những năm nay bị người ta xem thường, nhưng cô không hề xao nhãng việc học, cô đã biết nhiều thứ hơn rồi.
"Chồng à, lên xe."
Đường Sở Sở lên xe.
Sau khi lên xe, Giang Thần dặn dò nói: "Tiểu Hắc, đến tập đoàn Thiên Quân."
Đường Sở Sở ngả vào lòng Giang Thần, cô nhớ lại chuyện tối qua, không nhịn được bèn hỏi: "Chồng à, anh biết không, tối qua xảy ra chuyện lớn, cụ ông Tiêu Biệt Hạc của nhà họ Tiêu đứng đầu trong bốn gia tộc lớn bị giết rồi."
Nhà họ Tiêu đứng đầu trong bốn nhà quyền thế ở Giang Trung.
Tiêu Biệt Hạc là người nắm quyền nhà họ Tiêu, là nhân vật có tiếng tăm ở Giang Trung.
Buổi tiệc tối qua ở nhà họ Tiêu.
Một là chúc mừng tập đoàn Long Đằng của nhà họ Tiêu ký hợp đồng lâu dài với tập đoàn Thiên Quân, đơn hàng sau này của tập đoàn Thiên Quân sẽ ưu tiên cho Long Đằng, điều này có nghĩa là thế lực nhà họ Tiêu sẽ bước lên tầng cao mới.
Hôm qua cũng là ngày thọ tám mươi tuổi của Tiêu Biệt Hạc.
Nhưng một người thần bí xông đến, tặng một cái quan tài, sau đó giết Tiêu Biệt Hạc, lấy đầu của ông ta, trong vòng một đêm, chuyện này đã lan truyền khắp Giang Trung, chuyện này cũng đã dấy lên một trận sóng gió lớn.
Bây giờ, những bộ phận có liên quan đều đã tham gia điều tra.
Nhưng lại không có tiến triển gì.
Đường Sở Sở hỏi đến chuyện này Giang Thần giả vờ kinh ngạc đáp: "Tối qua anh về rồi ngủ mất, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhà họ Tiêu là một trong bốn nhà quyền thế ở Giang Trung sao?"
"Đúng vậy." Đường Sở Sở mở lời đáp: "Nhà họ Tiêu là gia tộc đứng đầu trong bốn gia tộc lớn ở Giang Trung, sản nghiệp của gia tộc này nhiều vô kể, chỉ mình tập đoàn Long Đằng đã mạnh hơn gấp mấy lần tất cả công ty của nhà họ Đường gộp lại, nhà họ Tiêu cũng còn rất nhiều sản nghiệp khác."
Đường Sở Sở ngưỡng mộ nói: "Tất cả phụ nữ ở Giang Trung, tranh nhau vỡ đầu sứt trán cũng muốn gả vào nhà họ Tiêu, trở thành mợ chủ nhà quyền thế."
Giang Thần nhếch miệng cười: "Hôm qua không phải em có một cơ hội sao, ly hôn với anh, sau đó em sẽ có cơ hội gả vào nhà quyền thế."
"Cắt."
Đường Sở Sở khinh thường nói: "Nhà quyền thế có gì hay ho chứ, mười năm nay em đã gặp quá nhiều ánh mắt chê cười rồi, trong mắt họ em chỉ là một trò hề, ai tốt với em, trong lòng em biết rõ, em không thèm gả vào nhà quyền thế đâu, hơn nữa, chồng em cũng là nhà quyền thế mà."
Nói xong, cô nhếch môi bật cười, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.
Giang Thần chợt nắm chặt tay Đường Sở Sở.
Người phụ nữ này cũng rất lý trí.
Tiểu Hắc chỉ im lặng lái xe không nói lời nào, rất nhanh đã đến cao ốc tập đoàn Thiên Quân.
Tập đoàn Thiên Quân là sản nghiệp của nhà họ Diệp ở Kinh Đô, là một tập đoàn xuyên quốc gia.
Trụ sở chính của tập đoàn Thiên Quân rất hoành tráng, là một tòa cao ốc tám tầng.
Giang Thần và Đường Sở Sở xuống xe.
Đường Sở Sở ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc tám tầng trước mắt, vẻ mặt ngẩn ngơ.
Mười năm nay, cô rất ít khi ra ngoài.
Nhưng trong lòng cô lại vô cùng khao khát thế giới bên ngoài, cô ở nhà học tập không ngừng, chính là muốn có một ngày chim bay khỏi lồng, được bay cao trên bầu trời xanh thẳm.
Cô lấy điện thoại ra, gọi cho người bạn cấp ba của mình.
Khoảng hai mươi phút sau, một cô gái trang điểm đậm, mặc đồ công sở bước ra, cô ta nhìn thấy Đường Sở Sở đứng trước cổng, vẻ mặt cô ta chợt hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Hôm qua Đường Sở Sở nói cô đã lấy lại được vẻ đẹp của mình rồi, còn gửi cho cô ta một bức ảnh, cô ta còn không tin, bây giờ nhìn thử, quả nhiên là thật.
Nhìn thấy gương mặt xinh đẹp như hoa của Đường Sở Sở, vẻ mặt cô ta cũng hiện lên sự ngưỡng mộ.
Cô ta bước đến, hỏi thử: "Là Sở Sở phải không?"
Đường Sở Sở phấn khích bước đến nắm lấy tay cô gái, hơi xúc động nói: "Giai Giai, là tôi, thật không ngờ cậu lại xuất sắc như vậy, đã làm trưởng phòng ở tập đoàn Thiên Quân rồi.
Lòng hư vinh của Ngô Giai Giai cảm thấy vô cùng hài lòng, cười đáp: "Chỉ là kiếm cơm qua ngày thôi, Sở Sở, muốn gặp chủ tịch còn phải được sự cho phép của tổng giám đốc nữa, đi thôi."
"Hả?"
Đường Sở Sở sửng sốt.
Hôm qua lúc nói chuyện trong Wechat, Ngô Giai Giai nói đã hẹn chủ tịch Diệp Hùng của Thiên Quân xong rồi.
"Sở Sở, cậu phải biết, đơn hàng của Thiên Quân không dễ lấy như vậy đâu, muốn lấy được đơn hàng phải bỏ ra..." Cô ta lại gần Đường Sở Sở, nói nhỏ bên tai cô.
Nghe xong, Đường Sở Sở dứt khoát từ chối: "Không được."
Ngô Giai Giai cũng trở mặt, mất kiên nhẫn nói: "Sở Sở, không bỏ ra chút gì đó, làm sao có thể có được thứ mình muốn chứ, tôi đã gửi ảnh của cậu cho giám đốc rồi, giám đốc nói được, chỉ cần ở với ông ta một đêm, không cần gặp chủ tịch, giám đốc có thể quyết định được."
"Giai Giai, tôi coi cậu là bạn, cậu coi tôi là gì vậy?"
Đường Sở Sở khinh thường nói: "Không bỏ ra gì cả mà muốn có được đơn hàng? Tôi nói cho cô biết, chuyện này không thể nào, tôi đã nói hết rồi, nghĩ cho kỹ rồi nói với tôi."
Dứt lời, cô ta quay người lắc mông rời đi.
Giày cao gót va chạm với mặt đất phát ra tiếng lộp cộp chói tai.
Đường Sở Sở lo đến phát khóc, cô quay người nhìn thấy Giang Thần ở đằng sau vẫn không nói lời nào, ngân ngấn nước mắt nói: "Có, có phải em vô dụng lắm không?"
Giang Thần an ủi đáp: "Sao có thể chứ, vợ anh sao lại vô dụng được, em cứ việc đi tìm Diệp Hùng, chắc chắn ông ta sẽ gặp em, đi đi, anh đợi em trên xe."
Giang Thần đẩy Đường Sở Sở bước về phía cao ốc Thiên Quân.
Thế nhưng, ngay lúc này, Ngô Giai Giai đã rời đi lại đi vòng lại, đi theo cô ta còn có một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông mặc đồ vest, đeo cà vạt, ăn mặc ra dáng người thành công.
Ngô Giai Giai thân mật khoác tay ông ta, đến trước mặt Đường Sở Sở cười đáp: "Sở Sở, đây là giám đốc của tập đoàn Thiên Quân, chuyên phụ trách giao thiệp với các công ty khác, hợp đồng đơn hàng của công ty gì đó, đều theo ý của giám đốc Trần hết."
Ngô Giai Giai có thể trèo cao nhanh như vậy, đều nhờ vào giám đốc Trần.
Cô ta làm bồ nhí của giám đốc Trần mới trèo lên chức trưởng phòng được.
Tối hôm qua, cô ta gửi ảnh của Đường Sở Sở cho Trần Lâm xem.
Trần Lâm lập tức rung động, hơn nữa còn hứa chỉ cần Ngô Giai Giai có thể đưa Đường Sở Sở lên giường ông ta, ông ta chắc chắn sẽ không bạc đãi cô ta, lần sau khi đề cử chức phó giám đốc bộ phận, ông ta sẽ bỏ một phiếu cho Ngô Giai Giai.
Trần Lâm nhìn thấy Đường Sở Sở lại càng rạo rực hơn.
Đường Sở Sở ở ngoài còn xinh đẹp, hấp dẫn hơn trong ảnh nhiều.
Kể từ giây phút này ông ta thề rằng, nhất định phải có được người đẹp hảo hạng này.
Ông ta bước đến, ưỡn ngực nhìn Đường Sở Sở, nói: "Là Đường Sở Sở đúng không, chuyện của cô Giai Giai đã nói với tôi rồi, trời nóng như vậy, chúng ta đến thuê một phòng ở khách sạn để bàn bạc kỹ hơn nhé, cô yên tâm, có tôi ở đây, đừng nói là đơn hàng ba ngàn vạn, cho dù là đơn hàng năm ngàn vạn tôi cũng cho cô được."
Chương 7: Bàn chuyện quá dễ dàng

Trần Lâm bày ra vẻ ăn chắc Đường Sở Sở.
Ông ta là giám đốc phụ trách khoản này, bởi vì chức vụ này, không biết ông ta đã chơi đùa biết bao nhiêu cô gái.
Lúc vừa bắt đầu, những cô gái đó vẫn từ chối.
Nhưng qua một khoảng thời gian, những cô gái tìm ông ta để lấy đơn hàng đều chủ động dâng tận cửa.
Ngô Giai Giai cũng muốn thúc đẩy chuyện này, một khi xong việc, Trần Lâm thấy hài lòng thì cô ta cũng có được rất nhiều lợi ích.
Cô ta bước đến, kéo Đường Sở Sở đến bên cạnh mình, thuyết phục cô: "Sở Sở, tôi biết, mấy năm nay cô chịu khổ rồi, nhưng bây giờ cô lấy lại được vẻ đẹp rồi, đã xinh đẹp lên rồi, cô phải biết tận dụng ưu thế của mình chứ, tuổi xuân của người con gái chỉ có vài năm, qua rồi sẽ không còn gì nữa."
"Tôi có chồng rồi, không được." Đường Sở Sở dứt khoát từ chối.
Trần Lâm lập tức trở mặt: "Đường Sở Sở, đừng không biết thức thời như vậy, giám đốc Trần xem trọng cô, đó là vinh hạnh của cô, cô đắc tội giám đốc Trần, sau này nhà họ Đường cô đừng hòng hợp tác với Thiên Quân."
"Thần..."
Đường Sở Sở đứng trước mặt Giang Thần.
Giang Thần không thèm quan tâm hai người kia, anh chỉ vào cửa chính của cao ốc Thiên Quân nói: "Đi đi, em đi gặp chủ tịch, chứ không phải giám đốc gì đó, chỉ là giám đốc thôi, không cần để ý."
"Oắt con, mày là ai?" Trần Lâm lạnh lùng nhìn Giang Thần.
"Cút."
Giang Thần chỉ nói một chữ.
Anh chính là chỉ huy Long của Nam Vực, người như Trần Lâm còn không xứng xách giày cho anh.
Trên tầng cao nhất của cao ốc Thiên Quân, phòng làm việc của chủ tịch.
Diệp Hùng sáng sớm đã đợi sẵn ở đây, đợi Đường Sở Sở đến.
Nhưng đợi hồi lâu vẫn không thấy Đường Sở Sở đâu.
Lòng ông ta nóng như lửa đốt, tự mình xuống tầng một chỗ tiếp khách hỏi thử, nhưng lại không thấy ai tên Đường Sở Sở đến tìm ông ta.
Ông ta vô cùng sốt ruột, đó là vợ của chỉ huy Long, nếu sơ suất một chút, đừng nói là ông ta, ngay cả nhà họ Diệp ở Kinh Đô cũng sẽ tiêu đời.
Diệp Hùng ra ngoài, ông ta định đợi ở trước cổng.
Vừa ra đến cổng đã thấy giám đốc đang nói chuyện với ai đó, ông ta bèn nhìn sang, lúc nhìn thấy Giang Thần ông ta chợt run rẩy, suýt chút đã nằm bệt dưới đất, ông ta lau mồ hôi trên mặt, vội vàng bước đến.
"Chỉ huy..."
Còn chưa mở miệng nói, Giang Thần đã trừng mắt với ông ta.
Diệp Hùng lập tức hiểu ý.
Giang Thần nói với Đường Sở Sở: "Sở Sở, đó là chủ tịch của Thiên Quân đúng không, còn ngây ra đó làm gì, không mau đi đi, anh có thể ở lại nhà họ Đường hay không đều nhờ vào em đó."
Đường Sở Sở nhìn theo, cũng nhìn thấy người đàn ông đầu trọc bước đến, đôi mắt cô chợt bừng sáng, đúng vậy, đây là Diệp Hùng, chủ tịch của tập đoàn Thiên Quân.
"Haha." Ngô Giai Giai lại cười to nói: "Đùa gì chứ, bây giờ chủ tịch đang ở trong phòng làm việc đó."
Trần Lâm cũng nghiêm túc nói: "Đường Sở Sở, tôi chỉ nói đến đây thôi, nếu không đến khách sạn bàn chuyện, cả đời này của cô cũng đừng hòng có được đơn hàng của Thiên Quân."
Trần Lâm đã nắm chắc Đường Sở Sở rồi.
Ông ta là người phụ trách giao thiệp với giám đốc bộ phận của các tập đoàn khác.
Trừ những đối tác quan trọng ra, đơn hàng của Thiên Quân xuất ra bao nhiêu, giao cho những tập đoàn nào, đều cần ông ta đi trình hồ sơ, chỉ cần ông ta chặn nhà họ Đường lại, Đường Sở Sở sẽ không thể có được đơn hàng của Thiên Quân.
Diệp Hùng bước đến, nghiêm mặt quát: "Làm gì đó, không đi làm sao?"
Nghe thấy tiếng quát, Ngô Giai Giai và Trần Lâm đều quay người lại.
Nhìn thấy Diệp Hùng sau lưng, hai người lập tức thay đổi sắc mặt.
"Chủ, chủ tịch." Trần Lâm lập tức toát mồ hôi lạnh, nếu để chủ tịch biết những chuyện ông ta làm, ông ta chắc chắn sẽ bị sa thải.
Bây giờ ông ta chỉ đành cầu nguyện, cầu cho chủ tịch không nghe thấy những lời ông ta vừa nói.
Diệp Hùng chắp hai tay sau lưng, nói: "Chuyện gì vậy?"
Giang Thần đẩy Đường Sở Sở đang thừ người ra.
Đường Sở Sở lập tức phản ứng trở lại, đáp: "Chủ, chủ tịch Diệp, chào ông, tôi là Đường Sở Sở của công ty Đường Thị Vĩnh Nhạc, hôm nay tôi đến thay mặt cho công ty Vĩnh Nhạc, muốn hợp tác với Thiên Quân để có được một số đơn hàng."
Đối mặt với người có tiếng tăm như Diệp Hùng, Đường Sở Sở cũng thấy hơi lo lắng.
Giang Trung được gọi là Dược Đô.
Ở Dược Đô, công ty chế biến dược liệu có hơn chục ngàn công ty, mà những công ty chế biến dược liệu này đều dựa vào các tập đoàn dược liệu lớn để kiếm sống.
Quy mô của Đường Thị Vĩnh Nhạc không lớn, hoàn toàn không có tư cách hợp tác với tập đoàn như Thiên Quân.
"Tôi hỏi tại sao hai người lại ở đây?" Diệp Hùng nghiêm mặt, nhìn Ngô Giai Giai và Trần Lâm.
Giang Thần vẫn im lặng không nói gì chợt thản nhiên cười nói: "Vợ tôi đến Thiên Quân bàn chuyện làm ăn, Thiên Quân là tập đoàn lớn, trong chuyện này cũng cần phải làm việc công bằng."
"Ừm."
Diệp Hùng gật đầu, đáp: "Người anh em này nói có lý, xem ra bên trong Thiên Quân quả thật đang mục nát, anh là Trần Lâm đúng không, đến phòng tài chính quyết toán tiền lương rồi cút đi."
"Hả?"
Trần Lâm lập tức há hốc mồm.
Cứ như vậy bị sa thải rồi sao?
"Chủ, chủ tịch, anh đừng nghe tên ranh này nói bậy, nhà họ Đường chỉ là một công ty nhỏ, hoàn toàn không có tư cách hợp tác với Thiên Quân, đơn hàng của Thiên Quân chỉ giao cho những công ty có thực lực, do bọn họ bám lấy tôi, tôi mới mượn cớ để bọn họ biết tự lượng sức, chủ tịch, tôi làm việc tận tụy, tôi cũng vì công ty mà."
"Thế nào, cần tôi nói lại lần hai không, còn cả cô, thu dọn đồ đạc rồi cút đi." Diệp Hùng cũng chỉ vào Ngô Giai Giai nói.
Sau đó, ông ta nhìn Giang Thần và Đường Sở Sở, vui vẻ nói: "Cô Đường Sở Sở của công ty Đường Thị Vĩnh Nhạc phải không, đi, đến phòng làm việc của tôi, tôi tự bàn chuyện đơn hàng với cô."
Diệp Hùng làm động tác mời.
Đường Sở Sở thấy hơi bỡ ngỡ.
Từ lúc nào mà chủ tịch của Thiên Quân lại dễ nói chuyện đến vậy?
Giang Thần đẩy cô, nói: "Còn ngây ra làm gì nữa, đây là cơ hội tốt ngàn năm có một đó, anh có thể ở lại nhà họ Đường hay không đều trông chờ vào biểu hiện của em đó."
Đường Sở Sở lúc này mới phản ứng trở lại, vội vàng gật đầu đáp: "Vâng, vâng, chủ tịch Diệp, không thành vấn đề."
Đường Sở Sở thấy hơi căng thẳng.
Mười năm nay cô không đi đâu cả.
Tuy đã đọc rất nhiều sách chuyên ngành, học rất nhiều kiến thức chuyên môn, nhưng tự mình bàn chuyện làm ăn, đây vẫn là lần đầu cô làm.
Hơn nữa đối tượng đàm phán lại là chủ tịch tập đoàn Thiên Quân.
Cô lo lắng, quay người nhìn Giang Thần, vẻ mặt do dự nói: "Chồng à, em, em sợ không được."
"Chủ tịch Diệp cũng đã mời rồi, em còn sợ gì chứ." Giang Thần đẩy Đường Sở Sở, nói: "Đi đi, anh đợi em trong xe."
"Cô Đường, mời." Diệp Hùng hơi khom người, làm động tác mời với cô.
Cảnh tượng này làm Ngô Giai Giai và Trần Lâm đều há hốc mồm.
Mà nơi này ở ngoài tập đoàn Thiên Quân, tập đoàn Thiên Quân là công ty lớn, phóng viên truyền thông hàng ngày ngồi xồm ở đây cũng rất nhiều, cảnh tượng này bị không ít phóng viên chụp lại.
Đấy chắc chắn là tin tức lớn nhất.
Diệp Hùng là ai?
Đó là chủ tịch của Thiên Quân.
Bốn gia tộc lớn đã ghê gớm lắm rồi, nhưng cũng phải nể mặt Thiên Quân, bây giờ chủ tịch Diệp Hùng của Thiên Quân lại tự mình đi mời một cô gái.
Cô gái này là ai?
Đây là người của gia tộc nào?
Sao trước đây chưa từng thấy?
Có được lời mời của Diệp Hùng, Đường Sở Sở bước vào cao ốc Thiên Quân.
Còn Giang Thần thì bước lên xe của Tiểu Hắc bên đường.
Ngồi ở ghế phụ, châm một điếu thuốc, anh tiện tay vứt cho Tiểu Hắc một điếu.
Tiểu Hắc nhận lấy, châm lửa, rít một hơi thật sâu, hỏi: "Chỉ huy Long, có cần phải vậy không, anh chỉ cần nói một câu, nhà họ Diệp sẽ tặng cả Thiên Quân cho anh luôn, cần gì phải thế."
Giang Thần phun ra một ngụm khói, đáp: "Tôi lấy làm gì chứ, tặng cho Sở Sở sao, Sở Sở chưa chắc sẽ thích, tôi đứng sau cô ấy là được, cô ấy làm chuyện mình thích, chỉ cần cô ấy thích, tôi sẽ ủng hộ hết mình, còn nữa, đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, Giang Trung không có chỉ huy Long, chỉ có Giang Thần."
"Vâng, anh Giang, gọi quen rồi, khó sửa."
Trên tầng cao nhất của cao ốc Thiên Quân.
Diệp Hùng tự mình đưa Đường Sở Sở đến phòng làm việc, còn tự tay pha trà cho cô.
Như thế lại dọa Đường Sở Sở không ít, cô vội nói: "Chủ tịch, tôi, tôi tự làm là được."
"Cô Đường, cô ngồi đi, đừng đi đâu, tôi đi pha trà cho cô, đến Thiên Quân cô cứ coi như nhà mình đi."
Đường Sở Sở được quan tâm mà đâm ra lo sợ, nói: "Chủ tịch, tôi đến bàn chuyện làm ăn..."
"Tôi biết, uống tách trà trước đã, tôi sắp xếp người làm hợp đồng ngay, hợp đồng một trăm triệu đủ không, nếu không đủ tôi lại tăng thêm."
"Hả?"
Đường Sở Sở sửng sốt.
Cô còn chưa nói gì, Diệp Hùng đã trực tiếp giao hợp đồng một trăm triệu cho cô, từ lúc nào đơn hàng của Thiên Quân lại dễ lấy như vậy?
Diệp Hùng thấy vẻ mặt Đường Sở Sở không được bình thường, còn tưởng mình đưa ít quá, lập tức nói: "Không đủ sao, vậy tăng thêm đi, năm trăm triệu thì sao?"
"Đủ, đủ rồi, một trăm triệu là đủ rồi." Đường Sở Sở vội đáp.
Năm trăm triệu?
Chuyện gì vậy chứ?
Đơn hàng năm trăm triệu, trong này có hai mươi phần trăm lợi nhuận, nếu hoàn thành thì nhà họ Đường có thể kiếm được một trăm triệu.
Với năng lực hiện tại của nhà họ Đường, vẫn chưa thể hoàn thành đơn hàng lớn như vậy.
Đơn hàng một trăm triệu là đủ giúp công ty Đường Thị Vĩnh Nhạc sống sót rồi.
Hiệu suất làm việc của Diệp Hùng rất cao, rất nhanh thư ký đã mang hợp đồng vào, Đường Sở Sở ký hợp đồng trong mơ hồ.
Lúc sắp rời đi, Diệp Hùng còn đưa danh thiếp của mình cho cô, nói: "Cô Đường, đây là danh thiếp của tôi, sau này nhớ liên lạc nhiều hơn nhé."
Từ đầu đến cuối Diệp Hùng đều không nhắc đến Giang Thần.
Bởi vì ông ta biết thân phận của Giang Thần, còn Đường Sở Sở dường như không biết, ông ta có thể làm chủ tịch của Thiên Quân, đương nhiên cũng có khả năng nhìn mặt đoán ý, ông ta biết Giang Thần không muốn để lộ thân phận của mình.
Đường Sở Sở cầm lấy hợp đồng đơn đặt hàng của Thiên Quân, sau khi bước ra khỏi cao ốc Thiên Quân, cô còn cảm thấy giống như đang mơ.
Chuyện làm ăn này cũng dễ đàm phán quá.
Cô còn chưa kịp nói gì Thiên Quân đã dâng đơn hàng lên rồi.
Cô bước lên xe.
"Chồng à, hình như Diệp Hùng đang lấy lòng em đó, em còn chưa nói gì ông ta đã đưa đơn hàng một trăm triệu cho em, lại còn muốn đưa cho em đơn hàng năm trăm triệu."
Giang Thần cười đáp: "Chắc trước đây em đã từng gặp chủ tịch Thiên Quân."
"Không có đâu, mười năm nay hầu như em không có qua lại với bạn bè gì cả." Đường Sở Sở trừng mắt, sau đó nhìn sang Giang Thần, đôi mắt chợt bừng sáng: "Chồng à, Diệp Hùng lấy lòng em, có phải vì anh không?"
Chương 8: Quỳ xuống van xin

Giang Thần nhún vai, nói: “Gì mà vì anh chứ, anh chỉ là một đứa trẻ mồ côi, sao có thể biết một nhân vật lớn như Diệp Hùng được.”
“Xì, anh ít giả bộ thôi, Đế Vương Cư của anh lại là chuyện gì đây?”
Giang Thần giải thích: “Sao anh có thể ở nổi Đế Vương Cư chứ. Đế Vương Cư là của một người bạn lớn lên cùng anh ở trại trẻ mồ côi, biết anh không có chỗ nào để ở, nên kêu anh vào ở Đế Vương Cư, giúp cậu ấy trông nhà.”
“Thật hay giả đấy?” Trên mặt Đường Sở Sở lộ vẻ nghi ngờ.
“Tất nhiên là thật. Sao? Chẳng lẽ Đế Vương Cư không phải của anh, nên muốn ly hôn với anh à? Thì ra em là người hám lợi thế à?”
“Không đời nào!” Đường Sở Sở trề miệng, nói: “Anh đã chữa khỏi cho em, để em sống lại lần nữa. Em đã gả cho anh rồi, thì em chính là vợ anh. Nghèo cũng không sao, sau này chị đây nuôi anh!”
“Sở Sở, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi!”
Ngay lúc này, có một người phụ nữ xông đến, nhào lên trước cửa xe.
Đầu tóc cô ta rối bù, khuôn mặt còn bị sưng đỏ, chắc là đã bị người ta đánh.
Cô ta là Ngô Giai Giai.
Ngô Giai Giai vừa đến, Trần Lâm đã đi qua, túm lấy đầu tóc cô ta, đập mạnh vào xe, đập mạnh đến mức khiến cô ta đầu váng mắt hoa.
“Con đĩ thối tha, đều là tại mày, tao mới bị mất việc. Ông đây giết chết mày!”
“Anh Giang…” Tiểu Hắc ngồi ở ghế lái lên tiếng.
Giang Thần khẽ xua tay, nói: “Chuyện nhỏ, không cần để ý, đi thôi.”
“Chồng à, này…” Đường Sở Sở nhìn thấy Ngô Giai Giai bị đánh đến thương tích đầy mình, đầu bị đập đến chảy máu, trên mặt lộ vẻ lo lắng, hỏi: “Chồng, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Giang Thần cười: “Mâu thuẫn giữa cặp tình nhân người ta, chúng ta đừng xen vào.”
“Sở Sở, tôi sai rồi, nể tình chúng ta là bạn học, cô hãy cầu xin chủ tịch hội đồng quản trị đừng đuổi việc tôi được không, hu hu…”
Ngoài xe, truyền đến tiếng khóc của Ngô Giai Giai.
Đường Sở Sở nhớ lại yêu cầu của Ngô Giai Giai trước đó, trong lòng cô lập tức tức giận. Ngô Giai Giai này thế mà bảo cô lên giường với người đàn ông khác.
Nghĩ đến đây, cô bấm cửa kính xe lên.
“Sở Sở, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi. Tôi có mắt như mù, không biết cô quen với chủ tịch hội đồng quản trị. Xin cô cho tôi một cơ hội, tôi cầu xin cô.”
Sau khi Trần Lâm đánh cô ta một trận, cũng đi đến trước ghế lái, lấy ra một gói thuốc một trăm tệ một gói, lấy ra một điếu đưa qua: “Người anh em, à không, đại ca, hạ cửa xe xuống, cho tôi nói với cô Đường vài câu được không?”
Tiểu Hắc quay người nhìn Giang Thần ở ghế sau một cái.
Giang Thần khẽ gật đầu.
Lúc này Tiểu Hắc mới hạ cửa kính ở ghế sau xuống.
Trần Lâm đi đến ghế sau, lấy ra điếu thuốc đưa cho Giang Thần.
Nhưng Giang Thần lại không nhận.
Trần Lâm xấu hổ, cười nói: “Cô Đường, kẻ hèn này có mắt như mù, cô hãy xem tôi như rắm thả rồi thôi đi. Cô hãy nói với chủ tịch hội đồng quản trị đừng đuổi việc tôi có được không.”
Nói xong, anh ta lấy ra một phong bì đã được chuẩn bị sẵn, đưa qua: “Một vạn tệ, một chút lòng thành.”
Đường Sở Sở quay người nhìn Giang Thần bên cạnh.
Giang Thần ôm cô, cười nói: “Vợ à, đi thôi, mau mang hợp đồng về, sau khi mang về, anh sẽ có thể được ông nội thừa nhận rồi. Đến lúc đó, em sẽ là vợ danh chính ngôn thuận của anh.”
Đường Sở Sở lập tức hiểu ý Giang Thần, gật đầu.
Hơn nữa, cô cũng không biết Diệp Hùng, cũng không thể giúp hai người này.
Vả lại Trần Lâm và Ngô Giai Giai hoàn toàn là tự làm tự chịu.
“Tiểu Hắc, về thôi.”
“Okay.”
Tiểu Hắc lập tức khởi động xe, lái xe nghênh ngang rời đi.
“Sở Sở…” Ngô Giai Giai quỳ trên đất, kêu to đến xé lòng.
Đường Sở Sở lại không hề để ý, cô ngồi trên xe, lè lưỡi với Giang Thần, cười nói một cách tinh nghịch: “Chồng à, hai người bọn họ vì em nên mới bị mất việc sao?”
Giang Thần nói: “Cũng không phải hoàn toàn là vậy. Thiên Quân là một doanh nghiệp lớn, không cho phép có loại sâu mọt như vậy. Trần Lâm lạm dụng chức quyền, bị đuổi là việc sớm muộn. Sự xuất hiện của em chỉ là kíp nổ mà thôi.
Nghe vậy, Đường Sở Sở mới yên tâm.
Rất nhanh, hai người đã về đến nhà họ Đường.
Chuyện Đường Sở Sở khôi phục vẻ ngoài đã khiến cho người nhà họ Đường nổi lên đủ loại tâm tư.
Đường Lỗi, cháu đích tôn của nhà họ Đường đã mời bạn đến nhà, muốn giới thiệu Đường Sở Sở với bạn.
Bạn của anh ta là người của nhà họ Tiêu, tên là Tiêu Thần, là con nhà giàu áo gấm lụa là.
Tối hôm qua nhà họ Tiêu xảy ra chuyện lớn, nhưng người chết là Tiêu Biệt Hạc. Điều này đối với con nhà giàu áo gấm lụa là như Tiêu Thần mà nói, chết thì chết thôi.
Những năm qua, ông nội của anh ta nắm giữ nhà họ Tiêu, tiền tiêu vặt của anh ta ngày càng ít. Bây giờ chết rồi, vị trí tộc trưởng của gia tộc khẳng định sẽ vào tay bố anh ta.
Một khi bố anh ta, Tiêu Kỳ kế thừa nhà họ Tiêu, địa vị của anh ta trong nhà họ Tiêu sẽ tăng thẳng một đường.
Hơn nữa, tang sự của Tiêu Biệt Hạc được làm đơn giản, người nhà họ Tiêu cũng không để tang.
Anh ta nghe Đường Lỗi nói, Đường Sở Sở đã khôi phục khuôn mặt xinh đẹp, là một người đẹp bậc nhất, nên anh ta mới đến nhà họ Đường, muốn xem thử đồ xấu xí ngày xưa rốt cuộc đã trở nên xinh đẹp đến nhường nào.
Biệt thự nhà họ Đường. Người nhà họ Đường đều đang vây quanh Tiêu Thần, như thể cúng bái chúa trời.
Đường Lỗi cảm thấy mình có thể diện gấp bội, ngồi bắt chéo chân trên sô pha, nói: “Ông nội, Tiêu Thần là anh em tốt của cháu. Cháu đã nói với anh ấy rằng em họ Sở Sở là một người đẹp, anh ấy mới đến nhà chúng ta. Sở Sở nhất định phải ly hôn với thằng rác rưởi Giang Thần kia, làm bạn gái của anh Tiêu Thần.”
Đường Thiên Long ngồi một bên, vừa cười vừa nói: “Đó là điều tất nhiên. Chỉ có cậu chủ nhà họ Tiêu mới xứng với Sở Sở.”
Được người nhà họ Đường nịnh nọt, khiến cho lòng hư vinh của Tiêu Thần được thỏa mãn vô cùng.
Đây chính là địa vị của bốn gia tộc lớn tại Giang Trung. Bất kể con cháu của bốn gia tộc lớn đi đến đâu, đều là đối tượng được mọi người nịnh bợ.
“Ông nội.”
Lúc này, Đường Sở Sở và Giang Thần cùng nhau đi vào.
Cô vừa bước vào nhà, đã lấy hợp đồng ra, trên mặt là sự vui sướng: “Ông nội, con đã mang hợp đồng về rồi, là hợp đồng đơn hàng của Tập đoàn Thiên Quân. Ông sẽ không bảo Giang Thần rời khỏi nhà họ Đường nữa chứ?”
Đường Lỗi lập tức đứng dậy, chỉ vào Tiêu Thần đang ngồi bắt chéo chân trên sô pha, giới thiệu: “Sở Sở, giới thiệu với em, đây là Tiêu Thần của nhà họ Tiêu. Nhà họ Tiêu biết chứ? Đứng đầu trong bốn nhà quyền thế của Giang Trung. Mau đến châm điếu thuốc cho cậu Tiêu.”
Tiêu Thần nhìn thấy Đường Sở Sở, lập tức nhìn không dời mắt.
Anh ta biết Đường Sở Sở trước kia đã bị hủy dung. Không ngờ sau khi hồi phục lại là một người đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Lần này đến đúng là không uổng phí. Đường Sở Sở của hiện tại còn đẹp hơn những người phụ nữ mà anh ta đã từng chơi qua rất nhiều.
Anh ta thầm lập lời thề, nhất định phải đưa Đường Sở Sở lên giường.
Đường Sở Sở liếc Tiêu Thần một cái, ánh mắt của Tiêu Thần khiến cô thấy rất khó chịu: “Anh ta là ai chứ, bảo em châm thuốc cho anh ta, không có cửa đâu.”
“Xấc xược.” Đường Thiên Long quát lớn, lạnh lùng nói: “Nói chuyện với cậu Tiêu kiểu gì đấy, mau xin lỗi đi.”
Tiêu Thần tỏ vẻ rất rộng lượng, khẽ xua tay: “Đường Thiên Long, ông đừng trách mắng Sở Sở. Tôi thích người có tính cách mạnh mẽ. Đúng rồi, vừa rồi Sở Sở nói cái gì mà lấy được đơn hàng của Thiên Quân, đây là chuyện gì?”
Đường Lỗi lập tức nói rõ chuyện một lượt.
Lúc này Tiêu Thần mới chú ý đến Giang Thần đang đứng sau lưng Đường Sở Sở. Anh ta còn tưởng Giang Thần là tài xế chứ, không ngờ là đứa cháu rễ mà Đường Thiên Long nhắc đến.
Sắc mặt anh ta trầm xuống, nói: “Đường Thiên Long, Sở Sở tôi muốn chắc rồi. Lập tức hủy bỏ hôn nhân, bằng không tôi gọi một cú điện thoại đi, cho dù là Sở Sở đã lấy được đơn hàng của Thiên Quân, Thiên Quân cũng sẽ lập tức hủy hợp đồng. Đừng quên, nhà họ Tiêu tôi mới là đối tác thân thiết của Tập đoàn Thiên Quân. Thiên Quân đã làm hài lòng nhà họ Tiêu tôi, mới có thể đưa đơn hàng dư cho doanh nghiệp khác.”
Giang Thần nhìn Tiêu Thần ngông nghênh tự đại một cái, nói: “Nghe nói Tiêu Biệt Hạc chết rồi, anh là người nhà họ Tiêu, không ở nhà để tang, chạy đến nhà họ Đường làm gì?”
“Thằng kia, mày muốn chết.” Tiêu Thần lập tức đứng dậy, túm lấy cổ áo Giang Thần, giơ tay muốn tát một cái.
Giang Thần khẽ nhấc tay, chặn cái tát này lại. Anh khẽ dùng sức, đẩy anh ta ra.
Mặc dù dùng sức rất nhẹ, Tiêu Thần vẫn lảo đảo một cái, ngã xuống sô pha. Lửa giận trong lòng anh ta nháy mắt dâng trào. Anh ta là người nhà họ Tiêu, là người của bốn nhà quyền thế. Bất kể là đi đến đâu, đều là đối tượng được mọi người nịnh bợ. Thế mà bây giờ lại bị một thằng ở rể đẩy ngã. Càng đáng giận hơn là, thằng rác rưởi Giang Thần này lại dám nhắc đến ông nội đã qua đời của anh ta!
Mọi người đều biết về cái chết của Tiêu Biệt Hạc, nhưng không có ai dám nhắc đến.
Thằng Giang Thần này lại dám nhắc đến.
Anh ta lấy ra một con dao bấm từ thắt lưng, vứt xuống đất, lạnh lùng quát: “Tự cắt một cái tay, cậu đây sẽ tha cho mày một mạng, bằng không sẽ vứt mày xuống sông cho cá ăn!”
Đường Lỗi lập tức đứng dậy, cười nịnh nọt, nói: “Anh Tiêu Thần, ngồi xuống hút điếu thuốc, bớt giận. Chúng ta giết chết thằng con rể rác rưởi này quá đơn giản. Anh không cần phải nể mặt nhà họ Đường bọn em. Cho dù có giết chết, bọn em cũng không hề để ý. Sau khi giết cậu ta rồi, Sở Sở chính là người phụ nữ của anh.”
Đường Sở Sở nghe thấy những lời khó nghe này, khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ phẫn nộ, khớp hàm cắn chặt.
Tiêu Thần ngồi xuống, nhìn chằm chằm Giang Thần, lạnh lùng nói: “Thằng kia, chỉ dựa vào một câu mày nói lúc nãy, mày chết chắc rồi, ai cũng không cứu mày nổi.”
Giang Thần cười nhàn nhạt, không quá để ý.
Nếu như đây không phải là nhà họ Đường, Tiêu Thần đã chết rồi.
Đường Sở Sở mang vẻ mặt uất ức, đưa hợp đồng qua, nói: “Ông nội, đây chính là lời ông đã nói. Chỉ cần có thể lấy được đơn hàng của Thiên Quân, sẽ thừa nhận Giang Thần là chồng của cháu. Đây không phải là đơn hàng ba nghìn vạn, mà là đơn hàng một trăm triệu. Mời ông xem qua.”
“Cái gì? Một trăm triệu?” Đường Thiên Long kích động.
“Ông nội, có tin lớn rồi. Chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Thiên Quân tự mình mời Sở Sở đến tòa cao ốc Thiên Quân!” Lúc này, có một cô gái hoang mang kinh hãi chạy vào.
Chương 9: Tiêu Thần tự cao tự đại

Cô ta là em gái của Đường Lỗi, tên là Đường Mộng Oánh, là con gái của Đường Hải, con trai cả của Đường Thiên Long.
Cô ta vừa vào nhà đã nhìn thấy Đường Sở Sở và Giang Thần, không khỏi nhìn hai người thêm một cái.
Sau đó cô ta đi đến trước người Đường Thiên Long, lấy điện thoại ra, lướt đến một tin tức đưa cho Đường Thiên Long xem.
Sau khi Đường Thiên Long thấy Diệp Hùng khom người, mời Đường Sở Sở vào tòa cao ốc Thiên Quân, thì nhất thời ngây ngốc.
Đây chính là chủ tịch hội đồng quản trị Diệp Hùng của tập đoàn Thiên Quân đó.
Ở Giang Trung, ngay cả bốn gia tộc lớn cũng phải nhìn sắc mặt Diệp Hùng.
Ông ta nhanh chóng cầm hợp đồng đơn hàng trên bàn lên. Sau khi thấy thật sự là hợp đồng đơn hàng một trăm triệu, ông ta vui sướng cười lớn: “Ha ha, Sở Sở, làm tốt lắm, không hổ là người nhà họ Đường ta. Lấy được đơn hàng một trăm triệu của Thiên Quân, Đường Thị Vĩnh Nhạc ta cuối cùng cũng có thể nở mày nở mặt tại Giang Trung rồi.”
“Ông nội, vậy còn Giang Thần?”
“Cái gì, cậu chủ nhà họ Tiêu đến rồi?” Ngoài nhà, lại lần nữa có một người phụ nữ trung niên đi tới.
Đây là mẹ của Đường Sở Sở, Hà Diễm Mai.
Bà ta vừa vào nhà, đã nhìn thấy Tiêu Thần, lập tức đi qua, cười nịnh nọt: “Cậu Tiêu Thần, nghe danh đã lâu. Thấy sao, con gái Sở Sở của tôi thế nào? Chỉ cần cậu gật đầu, hôm nay Sở Sở chính là vợ của cậu.”
“Mẹ.” Đường Sở Sở gấp đến giậm chân. Cô nhìn qua Đường Thiên Long, tủi thân đến sắp khóc: “Ông nội, lời là do ông nói, bây giờ hợp đồng đơn hàng cũng đã lấy về được rồi, ông cũng không thể thất hứa.”
“Hừ.”
Tiêu Thần đang ngồi không khỏi hừ lạnh, nói: “Lấy được hợp đồng về thì có thể bình chân như vại sao? Chỉ cần một cú điện thoại của Tiêu Thần tôi, thì có thể khiến cho Thiên Quân hủy bỏ hợp đồng.”
“Anh…” Đường Sở Sở giơ tay chỉ Tiêu Thần đang vênh váo, lại nhìn qua Đường Thiên Long, kêu: “Ông nội.”
Đường Thiên Long đặt hợp đồng xuống.
Ông ta không biết vì sao Diệp Hùng lại tự mình tiếp đón Đường Sở Sở.
Nhưng Thiên Quân và nhà họ Tiêu quả thật là đối tác thân thiết. Đắc tội Tiêu Thần, hợp đồng vừa tới tay sẽ mất, vả lại hợp đồng này là do Đường Sở Sở lấy về, không phải Giang Thần.
Ông ta hút thuốc tẩu, nói: “Sở Sở, hợp đồng này là do cháu lấy về, không hề có liên quan gì đến Giang Thần. Ông nội vẫn là câu nói đó, ly hôn với cậu ta, sau đó ở bên Tiêu Thần, gả vào nhà họ Tiêu, gả vào nhà quyền quý.”
“Như vậy mới đúng chứ.” Tiêu Thần bày ra vẻ mặt nắm chắc Đường Thiên Long. Đợi có được Đường Sở Sở trong tay, sẽ giết chết Giang Thần.
Anh ta không tin, Đường Thiên Long sẽ vì một thằng ở rể được tuyển vào mà đắc tội anh ta.
Đắc tội anh ta, nhà họ Đường sẽ rất khó để tiếp tục lăn lộn ở Giang Trung.
Anh ta bày ra vẻ mặt đắc ý nói: “Đường Thiên Long, sự lựa chọn của ông rất sáng suốt. Bố tôi sắp trở thành chủ nhân nhà họ Tiêu. Chỉ cần nịnh nọt tôi cho tốt, ngày sau sẽ có nhiều đơn hàng hơn.”
“Chồng…” Đường Sở Sở uất ức nhìn Giang Thần đang đứng một bên.
Giang Thần nhìn cô, hỏi: “Sở Sở, em nghĩ sao?”
Đường Sở Sở nói một cách chắc chắn như đinh đóng cột: “Em đã nhận giấy chứng nhận kết hôn với anh rồi, em là vợ của anh. Trừ khi em chết, bằng không sẽ không đời nào ly hôn.”
Giang Thần gật đầu, nói: “Vậy thì em gọi điện thoại cho Diệp Hùng, nói rõ tình huống, xem thử Tiêu Thần có thể khiến Thiên Quân hủy hợp đồng đã ký với nhà họ Đường bằng một cú điện thoại hay không. Nếu như Tiêu Thần thật sự có bản lĩnh lớn đến vậy, anh nghĩ là, em ở cùng anh ta sẽ hạnh phúc hơn là ở cũng một thằng nghèo như anh.”
Người nhà họ Đường lộ vẻ khen ngợi.
Đường Thiên Long cười nói: “Giang Thần, cậu cũng coi như biết điều. Cậu yên tâm, tôi sẽ giữ lời đã nói lúc trước, sau khi ly hôn, sẽ cho cậu năm mươi vạn tiền bồi thường.”
Đường Sở Sở không biết Giang Thần có ý gì, cô vẫn cho là Giang Thần bị ép phải từ bỏ cô.
Cô nắm chặt tay Giang Thần, nói: “Chồng à, anh yên tâm, em tuyệt đối sẽ không để anh ở lại nhà họ Đường. Nếu như bọn họ đuổi anh ra ngoài, em sẽ đi chết.”
“Gọi điện thoại trước đi.”
“Được.”
Đường Sở Sở lấy điện thoại cùng tấm danh thiếp mà Diệp Hùng cho, đang định gọi đi.
Hà Diễm Mai lại giật điện thoại của cô, khiển trách: “Gọi cái gì mà gọi, thằng vô dụng này cũng đã đồng ý ly hôn rồi, sao con còn u mê không chịu tỉnh ngộ? Theo thằng vô dụng này thì có gì tốt? Cậu ta có chỗ nào so được với cậu Tiêu?”
Tiêu Thần khẽ xua tay, không hề để ý nói: “Dì à, để cho cô ấy gọi, để cho cô ấy chết tâm đi. Sở Sở, lúc cô gọi điện thoại, hãy hỏi Thiên Quân muốn hợp tác với nhà họ Tiêu, hay là hợp tác với nhà họ Đường.”
Nghe vậy, Hà Diễm Mai mới trả điện thoại lại cho Đường Sở Sở.
Tiêu Thần lại bày ra vẻ mặt nắm chắc Đường Sở Sở.
Nhà họ Đường chỉ là một gia tộc hạng hai ở Giang Trung. Thiên Quân không thể nào vứt bỏ hợp tác với nhà họ Tiêu mà hợp tác với nhà họ Đường được.
Đường Sở Sở đã gọi được Diệp Hùng.
“Chủ tịch Diệp, là tôi, tôi là Đường Sở Sở, là Đường Sở Sở mới ký hợp đồng với ông trước đó. Đúng, chính là tôi. Tiêu Thần của nhà họ Tiêu nói, sẽ hủy bỏ hợp đồng tôi đã ký với ông.”
Phòng làm việc của Diệp Hùng.
Diệp Hùng nhận được cuộc gọi của Đường Sở Sở, lập tức tức giận, quát lớn: “Tiêu Thần, Tiêu Thần nào? Hợp đồng do tôi ký, ai có thể hủy bỏ?”
“Chính là nhà họ Tiêu của Long Đằng. Tiêu Thần còn hỏi, Thiên Quân muốn hợp tác với nhà họ Tiêu, hay là hợp tác với nhà họ Đường?” Giọng điệu nói chuyện của Đường Sở Sở rất thiếu tự tin. Bởi vì nhà họ Tiêu chính là một trong bốn gia tộc lớn của Giang Trung, còn nhà họ Đường của cô chỉ là một gia tộc hạng hai.
“Sở Sở, cô đừng lo lắng. Đợi tôi kiểm tra thử, rồi lập tức gọi lại cho cô.”
“Vâng.”
Đường Sở Sở cúp máy.
Tiêu Thần lộ vẻ đắc ý, hỏi: “Thế nào?”
Đường Sở Sở nói: “Chủ tịch Diệp nói đợi một lát sẽ gọi lại cho tôi.”
Sau khi cúp máy, Diệp Hùng nhanh chóng đi tra.
Thiên Quân hợp tác với công ty nào, cơ bản là ông ta không hề hỏi đến, toàn là do phó tổng giám đốc của công ty làm.
Ông ta lập tức gọi cho phó tổng giám đốc hỏi tình hình. Lúc này mới biết Thiên Quân và nhà họ Tiêu là đối tác thân thiết, vừa ký thỏa thuận, sau này đơn hàng của Thiên Quân, sẽ ưu tiên cho Long Đằng.
“Phó tổng giám đốc Vương, anh đã bị sa thải, thu dọn đồ đạc rồi cút đi!”
Diệp Hùng lập tức truyền đạt mệnh lệnh, đồng thời thông báo với các bộ phận nghiệp vụ, hủy bỏ hợp tác với Long Đằng, từ nay về sau, đơn hàng của Thiên Quân, không bao giờ cho Long Đằng!
Sau khi làm xong những việc này, ông ta mới gọi điện thoại cho Đường Sở Sở.
“Sở Sở à, tôi đã làm rõ sự việc rồi. Long Đằng gì đấy, Thiên Quân đã không còn hợp tác với bên đó nữa, từ nay về sau, đơn hàng của Thiên Quân, Đường Thị Vĩnh Nhạc sẽ được chọn trước. Cô xem, tôi làm như vậy, cô có vừa lòng không?”
Điện thoại Đường Sở Sở mở loa ngoài.
Người nhà họ Đường có mặt tại đây đều nghe được giọng nói từ trong điện thoại truyền ra.
Một lời nói kinh thiên động địa.
Còn Tiêu Thần thì tức thời bật cười: “Đường Sở Sở, cô đang gọi cho ai đấy, ai mà to mồm đến vậy, còn hủy bỏ hợp tác với Long Đằng, hợp tác với Đường Thị Vĩnh Nhạc? Miễn không phải là đồ ngốc, đều sẽ không lựa chọn như vậy đi? Không phải cô tìm đại người nào giả danh là chủ tịch hội đồng quản trị của Thiên Quân đấy chứ?”
Giọng nói của anh ta khá lớn, hơn nữa Đường Sở Sở còn mở loa ngoài, Diệp Hùng nghe rất rõ ràng.
Ông ta lập tức nóng nảy, quát: “Tiêu Thần đúng không? Tôi rất có lòng mà nói cho cậu biết, bắt đầu từ bây giờ, nhà họ Tiêu cậu xong đời rồi!”
Nói xong, ông ta hạ giọng nói: “Sở Sở, cô cứ yên tâm về đơn hàng, không ai có thể hủy bỏ. Nhà họ Tiêu gây rối cho nhà họ Đường đúng không? Cô đợi đó, tôi sẽ lập tức xử lý, trong vòng nửa tiếng tôi sẽ khiến cho nhà họ Tiêu phá sản!”
Nói xong, Diệp Hùng lập tức cúp máy.
Sau đó, ông ta tức khắc phân phó: “Dùng tất cả mọi thủ đoạn, chèn ép nhà họ Tiêu cho tôi, khiến nhà họ Tiêu hoàn toàn phá sản trong vòng nửa tiếng!”
Diệp Hùng, người cầm lái Thiên Quân.
Cho dù là ở nhà họ Diệp tại Kinh Đô, ông ta cũng có tiếng nói nhất định.
Ông ta khiến cho nhà họ Tiêu phá sản, nhà họ Tiêu chắc chắn phá sản.
Biệt thự nhà họ Đường.
Giang Thần nghe thấy những lời này, trên mặt lộ ý cười nhàn nhạt. Anh nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Đường Sở Sở, cười nói: “Sở Sở, xem ra chủ tịch Diệp rất xem trọng em, em có phải con gái nuôi của ông ấy không vậy?”
Mà Tiêu Thần thì lại lộ vẻ khinh thường, trong vòng ba mươi phút khiến nhà họ Tiêu phá sản?
Đây là trò đùa quốc tế gì đấy!
Song, ngay tại lúc này, anh ta nhận được cuộc gọi của bố anh ta, trong điện thoại truyền ra tiếng chửi: “Thằng con trời đánh, rốt cuộc mày đã đắc tội ai? Thiên Quân đã hủy bỏ hợp tác với Long Đằng rồi!”
Nghe thế, Tiêu Thần sửng sốt.
Chương 10: Giám đốc điều hành

Tiêu Thần nháy mắt tê liệt ngay tại chỗ.
Thiên Quân đã hủy bỏ hợp tác với Long Đằng.
Điều này sao có thể?
Chẳng lẽ người mà Đường Sở Sở gọi, thật sự là chủ tịch hội đồng quản trị của Thiên Quân?
Thấy dáng vẻ của Tiêu Thần, Giang Thần biết, anh ta khẳng định đã nhận được tin Thiên Quân huy bỏ hợp tác với Long Đằng.
Tập đoàn Long Đằng, phòng làm việc của tổng giám đốc.
Tiêu Kỳ đang chửi lấy chửi để, chửi Tiêu Thần xối xả. Bởi vì bên phía Thiên Quân truyền lời đến, chủ tịch hội đồng quản trị tự mình truyền đạt mệnh lệnh, nói là Tiêu Thần đã đắc tội người không nên đắc tội.
“Tổng giám đốc, không xong rồi! Thiên Quân nói thuốc do chúng ta sản xuất có vấn đề về chất lượng, khởi kiện Long Đằng, đòi chúng ta bồi thường ba tỷ!”
“Tổng giám đốc, không xong rồi! Bên phía ngân hàng truyền tin đến, bảo chúng ta lập tức trả nợ!”
“Tổng giám đốc, xảy ra chuyện lớn rồi! Nhà máy thuộc tập đoàn chúng ta vì có vấn đề về chất lượng, nên đã bị bộ ngành có liên quan niêm phong rồi!”
“Tổng giám đốc, xảy ra chuyện động trời rồi! Các cổ động của tập đoàn chúng ta ào ào bán tháo cổ phần, hiện tại cổ phần của tập đoàn chúng ta giảm mạnh, nháy mắt đã tổn thất chục tỷ!”
“Tổng giám đốc, Long Đằng chúng ta phá sản rồi! Các ngành nghề khác thuộc nhà họ Tiêu cũng gặp phải đủ loại liên lụy, rất nhiều sản nghiệp đã bị niêm phong…”
Tiêu Kỳ đang gọi điện thoại chửi Tiêu Thần, nghe thấy những lời này, ông ta lập tức tức xỉu.
Còn Tiêu Thần cũng nghe được đủ giọng nói truyền từ trong điện thoại. Giờ phút này, anh ta biết người mà Đường Sở Sở gọi điện đến thật sự là Diệp Hùng. Mà lời Diệp Hùng đã nói, sẽ khiến nhà họ Tiêu phá sản, cũng là thật!
Anh ta đổ mồ hôi lạnh đầy mình, quỳ phịch xuống đất!
“Sở Sở, tôi sai rồi! Mau gọi điện cho chủ tịch Diệp, nói ông ấy đừng động đến nhà họ Tiêu nữa! Tôi cầu xin cô, cầu xin cô đấy!”
Cảnh này khiến cho nhà họ Đường sửng sốt.
Đường Sở Sở cũng có chút sửng sốt.
Diệp Hùng nói sẽ khiến cho nhà họ Tiêu phá sản, mới chưa được bao lâu, nhà họ Tiêu đã thật sự phá sản rồi, tốc độ này cũng quá nhanh rồi đi!
Nhà họ Tiêu đứng đầu trong bốn nhà quyền thế của Giang Trung đấy! Thế mà chớp mắt đã bị làm cho phá sản. Bản Lĩnh của chủ tịch hội đồng quản trị của Thiên Quân này cũng lớn quá rồi đi!
Đường Thiên Long biết, nhà họ Tiêu đã xong đời rồi!
Ông ta cũng biết, nhà họ Đường sắp vùng dậy rồi!
Ông ta ra lệnh: “Bảo vệ, ném Tiêu Thần ra ngoài!”
Hai bảo vệ đi đến, nhấc Tiêu Thần đang quỳ trên đất đi.
“Sở Sở, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi! Hãy cho tôi một cơ hội, cho nhà họ Tiêu một cơ hội…”
Ngoài cửa truyền đến tiếng van xin của Tiêu Thần.
Đường Thiên Long đứng dậy, đỡ Đường Sở Sở ngồi xuống: “Sở Sở, nào, ngồi đi, đừng đứng nữa.”
Bây giờ Đường Sở Sở chính là người có công của nhà họ Đường. Quen biết với một nhân vật lớn như Diệp Hùng, nhà họ Đường không phất lên cũng khó.
Đường Thiên Long lập tức truyền đạt mệnh lệnh: “Từ nay trở đi, Sở Sở chính là giám đốc điều hành của Đường Thị Vĩnh Nhạc, lương tháng ba mươi vạn!”
Đường Sở Sở phản ứng lại, trên mặt lộ vẻ vui mừng: “Ông nội, thật sao? Thật sự để cháu làm giám đốc điều hành, lương tháng ba mươi vạn sao?”
“Tất nhiên rồi!”
“Vậy, Giang Thần thì sao?”
“Nếu cháu đã thích, vậy thì tạm thời để cậu ta ở lại nhà họ Đường đi!”
Đường Sở Sở vui mừng, đứng dậy, nắm tay Giang Thần, vui vẻ như một cô học sinh nhỏ: “Chồng ơi, anh không cần đi nữa rồi!”
Giang Thần cười nhàn nhạt. Có thể thấy Đường Sở Sở vui vẻ như vậy, anh cũng rất thỏa mãn. Anh đã thề sẽ làm cho nửa đời sau của Đường Sở Sở trải qua trong niềm vui, không để cho Đường Sở Sở chịu uất ức.
Mà hôm nay, cũng tuyệt đối là một ngày chấn động của Giang Trung.
Tối hôm qua, cụ Tiêu Biệt Hạc của nhà họ Tiêu qua đời.
Hôm nay nhà họ Tiêu đã phá sản. Nhà họ Tiêu đứng đầu bốn gia tộc lớn đã trở thành lịch sử, từ một gia tộc quyền thế bậc nhất, trở thành một gia tộc nợ nần chồng chất.
Nhà họ Tiêu.
Tiêu Chiến trở về từ Kinh Đô, lại nhận được tin nhà họ Tiêu phá sản, chỉ trong một ngày ngắn ngủi, nhà họ Tiêu đã triệt để phá sản!
Phòng khách, Tiêu Thần quỳ trên đất.
“Chú tư, đều là Đường Sở Sở, Đường Sở Sở gọi điện thoại cho Diệp Hùng, Diệp Hùng lập tức hủy bỏ mối hợp tác giữa Tập đoàn Long Đằng của nhà họ Tiêu và Tập đoàn Thiên Quân, còn khiến nhà họ Tiêu phá sản…” Tiêu Thần khóc lóc, thêm mắm thêm muối kể lại một lần sự việc.
“Rắc!”
Ly nước trong tay Tiêu Chiến nháy mắt rạn nứt, sắc mặt ông ta tối sầm: “Diệp Hùng, dám đối đầu với nhà họ Tiêu tôi, cho dù là nhà họ Diệp, cũng không bảo vệ được ông! Đường Sở Sở, tôi đảm bảo sẽ khiến cho nhà họ Đường chết một cách thật khó coi!”
Tiêu Nhược Nhiên ở bên cạnh bình tĩnh hỏi: “Anh tư, bây giờ làm sao đây?”
Tiêu Chiến đứng dậy, nói: “Yên tâm, anh tự có tính toán, đợi thêm một thời gian nữa.”
Bầu không khí trong nhà họ Tiêu trầm lặng, nhà họ Đường lại là một khoảng vui mừng.
Đường Thiên Long tuyên bố Đường Sở Sở đảm nhiệm chức giám đốc điều hành của Đường Thị Vĩnh Nhạc. Hơn nữa còn tuyên bố với bên ngoài, từ nay trở đi, Đường Thị Vĩnh Nhạc đã trở thành đối tác quan trọng nhất của Thiên Quân.
Thêm vào đó, tin tức Diệp Hùng tự mình đón tiếp Đường Sở Sở vào Thiên Quân bị lộ, nhất thời, nhà họ Đường nở mày nở mặt, trở thành đối tượng nịnh bợ của không ít gia tộc nhỏ ở Giang Trung.
Còn Giang Thần, cuối cùng cũng được nhà họ Đường chấp nhận, vào sống trong nhà Đường Sở Sở.
Sau khi Đường Sở Sở làm giám đốc điều hành, thì bắt đầu bận rộn, mỗi ngày đi sớm về trễ, bận việc công ty.
Còn Giang Thần thì sống trong nhà Đường Sở Sở, anh cũng không đi làm, mỗi ngày chỉ ở nhà quét dọn, nấu ăn, đến giờ tan làm thì lái chiếc xe điện nhỏ đến công ty Vĩnh Nhạc đón Đường Sở Sở.
Cuộc sống như thế này cũng là cuộc sống trong mong ước của Giang Thần.
Trong thoáng chốc, anh vào ở rể nhà họ Đường đã được hơn nửa tháng.
Vào một buổi chiều, Giang Thần quét nhà xong thì xách túi rác ra cửa vứt rác, sau đó lái xe điện nhỏ đến công ty Vĩnh Nhạc đón Đường Sở Sở tan làm.
Ở ven đường ngoài công ty Vĩnh Nhạc.
Giang Thần ngồi xổm trên đất hút thuốc.
Tiểu Hắc cũng ngồi một bên.
“Anh Giang, anh mỗi ngày chỉ ở nhà quét nhà, nấu cơm, sau đó là đón chị dâu, cuộc sống như vậy anh có thấy chán không chứ. Tôi thấy rảnh rỗi muốn chết rồi, hay là, chúng ta đưa chị dâu đến Nam Hoang đi!”
“Anh thì hiểu cái gì. Đây mới là đời người, là cuộc sống.”
Giang Thần hút một hơi thuốc lá, phun ra một vòng khói, sau đó vứt đầu mẩu thuốc xuống đất, vẻ mặt thờ ơ, nói: “Những ngày tháng đánh đấm, chém giết tôi đã trải qua đủ rồi. Vì Sở Sở nên tôi mới theo quân đội mười năm. Cuộc đời còn lại, tôi chỉ muốn ở bên cạnh cô ấy, làm cho cô ấy trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới.”
“Đúng rồi.” Tiểu Hắc nhớ ra gì đó, nói: “Nhà họ Tiêu không phải đã bị làm cho phá sản rồi sao, nhưng mà yếu trâu còn hơn khỏe bò, nhà họ Tiêu vẫn có một ít quan hệ ở Giang Trung, đặc biệt là Tiêu Nhược Nhiên của nhà họ Tiêu, quan hệ rất rộng. Tôi đã dò la kỹ rồi. Tối hôm nay Tiêu Nhược Nhiên sẽ tổ chức một cuộc đấu giá, lấy ra không ít đồ tốt để bán đấu giá, muốn gom vốn, dự định vực dậy như ngày xưa. Hơn nữa những thứ này, đa số đều là chiếm đoạt từ nhà họ Giang vào mười năm trước. Trong đó còn có bức Hoa Nguyệt Sơn Cư mà Anh Giang nhớ mãi không quên.”
Nghe thế, sắc mặt Giang Thần lập tức sầm xuống.
Tiểu Hắc bên cạnh cảm ứng được một luồng sát khí vô hình, cảm thấy nhiệt độ xung quanh nháy mắt hạ xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK