Một cô gái thôi mà, không đáng phải đắc tội với Chó Điên vì Hà Tảm. Nếu như Chó Điên ghi thù thì nhà họ Lăng của anh ta phải gà bay chó chạy. Anh ta xoay người liền bỏ đi.
“Hà Tâm?”
Lúc này, có một giọng nói truyền đến.
Giang Thần dựng xe xong, nhìn thấy Hà Tâm đang đứng bên vệ đường, anh lấy bức ảnh ra đối chiếu một chút, sau khi xác thực không nhặn nhầm người rồi mới bước qua, cất tiếng gọi: “Hà Tâm, anh là Giang Thần.”
“Anh chính là Giang Thần, đến nhà họ Đường ở rế sao?” Hà Tâm cũng nhìn Giang Thần.
Trước khi đến đây cô ta cũng đã nghe nói qua, nhà họ Đường tìm một người chồng cho chị họ Sở Sở, ở rế lại nhà họ Đường. Người này cũng coi như là có chút bản lĩnh, trị được vết sẹo trên người của Sở Sở, giúp cho Sở Sở trở thành đệ nhất mỹ nhân của Giang Trung.
Giang Thần mỉm cười, nói: “Đúng vậy, anh chính là Giang Thằn, người ở rể ở nhà họ Đường đây.”
Nói rồi, anh liền muốn bước tới xách vali của Hà Tâm.
“Nhóc con, ở đâu đến đây?” Mao Nam trừng mẳt nhìn Giang Thằn, tức giận nói: “Không thấy đây là người phụ nữ của tao à? Cút ngay, nếu không ông đây cho mày chết.”
“Hửm?”
Giang Thần liếc nhìn Mao Nam một cái rồi nhìn sang Hà Tâm: “Em có quen biết anh ta không?”
Hà Tâm lắc đầu: “Không quen biết.”
“Vậy thì cút đi.”
Giang Thần cầm lấy cái vali của Hà Tâm.
Mao Nam sấn tới một bước, chặn lại trước mặt Giang Thần, tức giận quát: “Mày nghe không hiểu lời của ỏng đây hả?”
“Cút.”
Giang Thần trầm mặt xuống, nẳm chặt nẳm đấm, giơ tay lên liền nện một đấm vào đầu Mao Nam, Mao Nam chỉ cảm thấy một cơn choáng váng trên đầu mình.
Anh ta vội vàng lùi xuống mấy bước, ôm chặt lấy đầu nằm vật xuống đất, cất lên tiếng kêu rên thảm thiết.
“Chuyện này?”
La Phong thấy thế thì trợn tròn mat. Đảy lại là người của Chó Điên khu Đông, sao có thế nói đánh là đánh chứ?
Nhưng sau khi Mao Nam bị đánh xong rồi, La Phong lại bước đến thêm lần nữa, cười nói: “Tiểu Tâm, anh đã đặt sẵn một bàn ở Mỹ Vị Hiên rồi, chúng ta mau đi thôi, anh đón tiếp làm tiệc tấy trần cho em.”
Tranh thủ lúc Mao Nam bị đánh, anh ta vội vàng đến đón Hà Tâm đi.
“Quen biết à?” Giang Thằn lại liếc nhìn Hà Tâm thêm lần nữa. Hà Tảm lắc đầu: “Không quen biết.”
“Bing.”
Giang Thần lại giơ tay lên ra thêm một đấm.
La Phong lùi về phía sau mấy bước, sau đó cũng ngã lăn ra đất.
Lúc này Giang Thần mới nở nụ cười thật thà chất phác, nhìn Hà Tâm nói: “Đi thôi.”
Hà Tâm nhìn hai người đàn ông nằm liệt dưới đất không đứng dậy nối thì há hốc mồm: “Chuyện này, chuyện này…”
Trước khi đến đây cô đã nghe nói về Giang Thần rồi. Biết được Giang Thần là lính xuất ngũ trở về, nhưng lại chịu khó chịu nhục làm việc nhà ở nhà họ Lăng, đánh không đánh lại, bị mắng cũng không chửi lại.
Đây là chàng rế vô dụng trong những lời đồn thối truyền đến nhà họ Hà đây sao?
Chuyện này quá rõ ràng, nói chuyện không hợp ra tay mới biết anh hùng.
“Nhóc, nhóc con. Mày chết chắc rồi.’
La Phong nằm dưới đất lồm cồm bò dậy, bưng lấy cái đầu đang còn choáng váng của mình, hung hăng mắng: “Anh, anh có biết tôi là ai không hả? TÔI là người của nhà họ Lăng, bổ của tôi là La Ân, tống giám đốc của công nghiệp dược phấm La Thị, anh chết chắc rồi.”
Mao Nam cũng bò dậy, anh ta lắc lắc cái đầu đang chóng mặt, giơ tay chỉ về phía Giang Thần: “Mày chết chắc rồi, đại ca của tao là Phong Ca của khu Đông, nhóc con mày đợi đó cho tao.”
Nói rồi, anh ta lấy điện thoại ra: “Đại, đại ca. Em đang ở sân bay, gái của em bị cướp rồi, em còn bị đánh nữa.”
Mao Nam gọi điện thoại kêu thêm người tới.
La Phong lập tức sợ hãi.