“ò, vậy anh qua đó.”
Giang Thần cúp máy, sau đó khoái chí nói: “Tiếu Hắc, tôi đi đây.”
Giang Thần lái xe điện tới biệt thự nhà họ Đường.
Vừa vào tới đã thấy mảnh vụn của đồ cố, tranh chữ tạp nham trên đất.
Đường Thiên Long ngồi trên ghế sô pha hút thuốc tấu, cùng với vài người chủ chốt trong nhà họ Đường đang ngồi ra thì còn lại đều đứng.
Anh đi vào, thoáng kinh ngạc: “úi chà, không phải ở Đế Vương Cư có tiệc mừng thọ tám mươi tuối sao, làm sao trong nhà lại ngổn ngang như này, bị sao thế?”
Anh nhìn thấy Đường Uyển Tâm đang ngồi trên ghế sô pha khóc nức nở, nói: “Đây không phải là em gái Uyển Tâm à, sao thế? Chồng em đâu? Cái người tên Thần Bắc là đội phó đội cảnh hình sự đó sao lại không thấy đâu vậy?”
Ánh nói xong còn nhìn quanh bốn phía.
Sắc mặt của người nhà họ Đường cũng không tốt chút nào.
Giang Thân hiện tại, dáng vẻ quá đỗi là thèm đòn rồi.
Nhưng mà, bảy giờ bọn họ có chuyện nhờ vả anh, cho nên cũng không tiện nối giận.
Đường Lỗi thấp giọng nói: “Giang Thần, không phải cậu với Hà Tám có mối quan hệ râ’t không bình thường hay sao, bây giờ cô ta đi theo tống giám đốc Bạch của Thời Đại Khoa, cậu có thế ra mặt đứng ra mà bảo tống giám đốc Bạch tha cho nhà họ Đường không?”
“Hả?1
Giang Thần đi qua ngồi xuống bên cạnh Đường Sở sở.
Đường Sở Sở có hơi nhích người qua bên kia, duy trì khoảng cách nhất định với anh.
Giang Thần bày ra vẻ mặt đầy thắc mắc, hỏi: “Sao thế?”
Anh nhìn người nhà họ Đường.
Nhưng mà, không có ai mở miệng nói.
“Mấy người không ai nói gì thì tôi giúp thế nào được? Sở Sở, em nói đi.”
Đường sở sở nhìn Giang Thần một cái, sau đó khẽ nói: “Hôm nay ở Đế Vương Cư…”
Cô kế lại mọi chuyện xảy ra rõ ràng.
“Ha ha…”
Giang Thân không nghĩ gì nhiều bật cười lớn: “Còn mang theo thư ký quân đoàn, cả đội phó đội cảnh sát hình sự à. Tôi đã bảo thư ký tướng quân đó sẽ ngã ngựa rồi, không ngờ thật sự là nói trúng. Quả báo, đây đúng thật là quả báo mà.”
Người nhà họ Đường ai cũng bày ra vẻ mặt khó coi.
Đường Hải lạnh lùng nói: “Giang Thần, cậu cũng là người nhà họ Đường, sao lại có thế thêm dầu vào lửa như vậy?”
“Tôi cứ thích thêm dầu vào lửa thế đấy thì sao hả, không ưa à? Được, vậy tỏi đi.”
Giang Thần đứng lên toan bỏ đi.
Đường sở sở kịp thời kéo anh lại, vẻ mặt mang theo nét cầu khẩn: “Giang Thần, coi như tôi cầu xin anh được không?”
Giang Thần nhìn Đường Sở Sở, nói: “Sở sở, anh với em họ là hoàn toàn trong sạch, thật sự không phải như em nhìn thấy. Tinh yêu của anh dành cho em có trời đất chứng giám, em bảo anh chết, anh nhất định không dám tham sống sợ chết, sao em lại có thế không tin tưởng anh như vậy chứ?”
Giang Thần vẩn luôn không có cơ hội giải thích.
Bảy giờ, rốt cuộc cũng có cơ hội giải thích rồi.
“Tôi, tôi tin anh. Bây giờ, anh có thế ra mặt giúp nhà họ Đường một lần không?”
“Sở Sở, em vẫn chưa tin tưởng anh.” Giang Thần bày ra vẻ mặt oai phong lẩm liệt, nói: “Anh đã nói rồi, anh với Hà Tâm không có gì cả, muốn ra mặt thì cũng là mấy người thôi. Cô ấy là em họ của em mà mọi người ở đây còn không thỏa thuận được, một người ngoài như anh làm sao có thế làm gì?”
Những lời này của Giang Thần cũng là nói thật.