Mục lục
Long Vương Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh
Rốt cuộc anh ta là ai?


Tàn dư nhà họ Giang, người Đường Sở Sở đã cứu, không lẽ là chồng của Đường Sở Sở, Giang Thần?


Vương Mạnh còn nhớ, mười năm trước Giang Nam cũng có một đứa con trai tên là Giang Thần.


“Không thể nào!” Vương Mạnh lắc đầu, phủ nhận suy nghĩ của bản thân.


Chồng hiện tại của Đường Sở Sở là một quân nhân giải ngũ quay về, không tiền, không quyền.



“Bố, phải làm sao?”


“Bố, rốt cuộc mười năm trước đã xảy ra chuyện gì, vụ cháy nhà họ Giang với tứ đại gia tộc rốt cuộc có quan hệ gì?”


Nhà họ Vương đều lo lắng đến sắp khóc.


Đây là vị thần giết người.


Chó gà không tha, ý là muốn giết sạch nhà họ Vương?


Sau khi Giang Thần đến nhà họ Vương thông báo xong, sau đó là đến nhà họ Châu, đến nhà họ Triệu.


Vẫn là câu nói đó, khiến cho hai gia tộc này năm đó đến biệt thự nhà họ Giang, bắt ba mươi tám đầu sỏ của tội ác đến trước lăng mộ nhà họ Giang quỳ mười ngày mười đêm, sau đó tự sát để tạ tội.


Nếu không, chó gà không tha.




Tứ đại gia tộc, nhà họ Tiêu đã bị tiêu diệt, tộc trưởng của ba đại gia tộc khác cũng đã chết.


Sau đó, đây mới chỉ là một khởi đầu.


Ba đại gia tộc đều rơi vào hoang mang.


Những người quan trọng của ba gia tộc nhanh chóng tập chung lại, đi tìm Tiêu Nhược Nhiên để bàn bạc đối sách, bởi vì chuyện này Tô Nhược Nhiên là người đi đầu.


Bệnh viện thành phố, phòng bệnh của Tiêu Nhược Nhiên.


Cô ta bị Giang Thần đánh trọng thương, trên mặt bị rạch vài đường, bây giờ vẫn đang ở trong bệnh viện.


Lúc này, cửa phòng bị mở ra, Giang Thần đi vào.


Nhìn thấy Giang Thần, Tiêu Nhược Nhiên sợ đến mức ngã lăn xuống giường, sau đó vội vàng đứng dậy, quỳ xuống đất: “Chủ, chủ soái.”


Giang Thần tiện tay khóa cửa phòng lại, sau đó đi qua ngồi xuống ghế, nhìn Tiêu Nhược Nhiên đang quỳ dưới đất run lẩy bẩy.


“Tiêu Nhược Nhiên, thông báo cho người nhà họ Tiêu năm đó đã đến nhà họ Giang, đến lăng mộ nhà họ Giang quỳ mười ngày mười đêm, sau đó tự sát đền tội, tôi sẽ giữ lại mạng của những người nhà họ Tiêu khác, nếu không, chó gà không tha, cô có thể không cần đi, tôi cho cô thời gian là một tháng, trong vòng một tháng tìm ra tung tích của bức Hoa Nguyệt Sơ Cứ cho tôi.”


“Chủ soái, cầu xin anh tha cho nhà họ Tiêu, tôi thật sự sai rồi, để tôi đền mạng, tha cho nhà họ Tiêu được không?”


Đối mặt với Hắc Long quyền thế ngút trời, Tiêu Nhược Nhiên không thể giữ được bình tĩnh, liên tục xin tha.


“Hai mươi bốn người.” Sắc mặt Giang Thần lạnh tanh.


“Tôi còn nhớ rất rõ, ngoại trừ Tiêu Biệt Hạc, Tiêu Chiến đã chết, còn có nhà họ Vương, gia chủ nhà họ Triệu, còn có mười chín người, ngoại trừ cô không đi còn có mười tám người, mười tám người này, quỳ mười ngày mười đêm, tự sát đền tội, thì chuyện này sẽ coi như kết thúc, nếu không...”


Giang Thần đứng lên, xoay người rời đi.


“Chó gà không tha.”


“Hãy đi làm theo lời tôi nói.”


“Hắc Long tôi nói được làm được, mười tám người này quỳ sám hối, tự sát đền tội, chuyện này, kết thúc.”


Giang Thần nói xong cũng là lúc đi ra khỏi cửa.


Tiêu Nhược Nhiên quỳ trên mặt đất, khuôn mặt tràn ngập nước mắt.


Cô ta hối hận, rất hối hận.


Cô ta tin vào năng lực hiện tại của Giang Thần, nếu như không làm theo, anh ta nói rằng chó gà không tha, thì sẽ là chó gà không tha.


Bởi vì trước kia cô ta từng bảo người nhà họ Tiêu rút khỏi Giang Trung, nhưng người nhà họ Tiêu đã bị hạn chế.


Đường biển, đất liền hay trên không đều không cách nào đi được, đều bị hạn chế, đều bị vây lại trong Giang Trung.


Cô ta giống như mất hết tinh thần, ngồi trên giường bệnh, không ngừng khóc.


Rất nhanh, người phụ trách của ba đại gia tộc đã tìm đến cửa.


“Nhược Nhiên, tàn dư của nhà Giang quay lại rồi, quay về để báo thù, chính là người đã giết Tiêu Chiến, người mặt quỷ bị Tiêu Dao Vương bắt chết là giả, anh tư của cô là thủ hạ của Tiêu Dao Vương, cô mau chóng tìm Tiêu Dao Vương Đị.”


“Đúng vậy, tàn dư đó bảo chúng ta quỳ mười ngày trước nghĩa trang nhà họ Giang, sau đó tự sát tại tội.”


“Nhược Nhiên, bây giờ chúng tôi chỉ trông chờ vào cô, cũng vì nhà họ Tiêu có quan hệ với Tiêu Dao Vương”


Người đại diện của ba đại gia tộc liên tục nói.


Tiêu Nhược Nhiên ngẩng đầu, liếc nhìn từng người, có hơi sức như không có hơi sức nói: “Làm theo đi, chết vài chục người còn hơn là toàn bộ tứ đại gia tộc đều chết.”


Một viên đá rơi xuống làm gợn lớp lớp sóng.


“Cái gì?”


Người phụ trách ba đại gia tộc hoàn toàn chết lặng.


Tiêu Nhược Nhiên hét lên: “Các người còn chưa hiểu sao, anh tự tôi là thủ hạ tâm phúc của Tiêu Dao Vương, là phó soái, quân hàm một sao, anh tự tôi đã chết rồi, Tiêu Dao Vương đến rắm còn không dám thả nữa rồi, còn bận ép dìm chuyện này xuống, không lẽ các người còn chưa biết, người còn sống sót nhà họ Giang năm đó rốt cuộc có bao nhiêu đáng sợ sao?”


Người phụ trách ba đại gia tộc đều chết sững.


Còn đáng sợ hơn cả Tiêu Dao Vương?


Tiêu Dao Vương là một trong năm đại soái, người quyền lực đứng trên kim tự tháp.


Còn kinh khủng hơn cả anh ta, vậy, vậy rốt cuộc là ai?





20220313162441-tamlinh247-vn.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK