“Lang băm gì đâu không, không có bản lĩnh thì đừng mở bệnh viện trên phố y, cút ra khỏi phố y đi.”
Không ít người cũng lớn tiếng mắng theo.
Người của nhà họ Đường không ai dám ra mặt.
Bởi vì người bên ngoài quá hung dữ, nếu ra mặt, lỡ tình hình mất kiếm soát thì sẽ rất phiền phức.
“Được rồi, đừng nói lời vô nghĩa, từng người một nói.” Giang Thần hét lớn với vẻ mặt không kiên nhẫn, nếu không phải vì đây là bệnh viện của nhà họ Đường, anh cũng chầng thèm quan tâm.
Người đàn ông cầm gậy sắt kia chỉ vào Đường sở sở ở sau lưng Giang Thần, máng to: “Đường Sở Sở, cô ra đây cho tôi, cô là Chủ tịch của nhà họ Đường, bố tôi uống thuốc của bệnh viện nhà họ Đường các người, sau khi trở về chẳng mấy ngày thì chết rồi, hôm nay nếu cô không cho tôi một câu trả lời hài lòng, ông đây sẽ đập nát bệnh viện nhà họ Đường.”
“Đập nát, đập nát.”
ở sau lưng anh ta, không ít người hét lớn theo, còn giơ công cụ trong tay xông lên.
Thế nhưng đã bị bảo vệ cản lại.
“Tôi chỉ bị cảm nhẹ, đến bệnh viện Vĩnh Nhạc nhà họ Đường, bốc chút thuốc đông y, sau khi trở về thì cả người dị ứng, cả người sưng đỏ.”
‘Tôi cũng vậy, tôi bị đau đầu, bốc thuốc trở về, bây giờ đến tóc cũng sắp rụng hết rồi.”
“Mạnh mẽ yêu cầu các bộ phận liên quan kiếm tra và niêm phong triệt để Vĩnh Nhạc.”
Không ít người cũng hét lên theo.
Phóng viên đã đến từ sớm, đang phát trực tiếp cảnh tượng này.
Đường Sở Sờ cũng hơi lo lâng, đứng sau lưng Giang Thần, nhỏ giọng hỏi: “Thần, bây, bây giờ phải giải quyết thế nào đây?”
Giang Thần cũng nhíu mày.
Chuyện này thật sự là do thuốc của nhà họ Đường có vấn đề, hay là do có người cố ý gây sự?
Cả hai đều có khả năng xảy ra.
Nếu thật sự là do thuốc của nhà họ Đường có vấn đề, thì cũng rất có thế xuất hiện những vấn đề như thế này.
Hoặc cũng có thể là do có người cố ý gây sự.
“Được rồi, từng người một nói.”
Giang Thần cố gang làm dịu cảm xúc của mọi người, sau đó đi xuống bậc thang, đến trước mặt băng ca, nhìn người già đã mất đi sinh mạng đang nằm trên đó.
“Anh làm gì thế?”
Người đàn ông vạm vỡ cầm vũ khí chỉ vào Giang Thần, đột ngột muốn đánh anh: “Đừng chạm vào bố tôi.”
Giang Thần nhìn qua một cái.
Đỏi mát của anh sác như đại bàng, anh vừa nhìn qua một cái, người đàn ông vạm vỡ bỗng chốc sợ hãi, hơi lùi lại mấy bước.
Nhưng có thua cũng không thế mất đi khí thế, anh ta hét lên: “Ông ấy đã chết rồi, các người còn muốn làm gì?”
Giang Thần đưa tay: “Đưa giấy khám bác sĩ cho tôi.”
Nghe vậy, một người phụ nữ trung niên lấy ra một xấp giấy,
ném cho Giang Thần, hung dữ mâng: “Đảy là giây khám bệnh trong cả năm nay, bố tôi đã bốc thuốc ờ bệnh viện của các người.”
Giang Thần nhặt lên, cầm trong tay, nghiêm túc xem.
Trong bệnh viện Vĩnh Nhạc.
Không ít người nhà họ Đường đều đang quan sát tình hình bên ngoài.
Bọn họ đều mong chờ Giang Thần có thế giải quyết vấn đề.