Mục lục
Long Vương Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh
Chỉ cằn có thể đế cho Hắc Mong hài lòng, có thế bớt gây phiền phức cho ông ta, đế ông ta có thời gian nhàn rỏi, chụp chung một tấm ảnh có là gì?
“Chủ soái Tiêu Dao, ông đừng có xụ mặt như thế, cười một cái đi, còn có, ông ôm vai của Hà Tâm, tỏ vẻ yêu thương ấy.”
Nghe thấy vậy Tiêu Dao Vương muốn nối giận, nhưng vẫn nhịn lại làm theo dặn dò của Giang Thần.
Hà Tâm chi cảm thấy một đôi tay mạnh mẽ đặt lên vai mình.
Khoảnh khắc này tim và hô hấp của cô ấy đã sẳp ngừng đập đến nơi rồi.
“Được rồi.”
Mật khẩu: 9999


vào ô bên dưới tại trang web лhayho. čom để đọc tiếp.


Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập vietwriter.vn chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
datpass.png
Nội dung khóa Vui lòng liên hệ tại đây để lấy password! input.datnhap{background-image: url(https://tamlinh247.net/wp-content/plugins/dat-pass/inc/lock.svg) !important;background-position: 8px !important;background-size: 18px !important;background-repeat: no-repeat !important;}
Còn chưa đợi Hà Tâm phản ứng lại, Giang Thần đã hô một tiếng.
Tiêu Dao Vương nhấc tay ra khỏi vai Hà Tâm, đi qua nói với Giang Thần: “Đây là quân khu, sau này ít tới thỏi, không đúng, là đừng tới.”
Lời này của ông ta có nghĩa là bảo Giang Thần đừng tới tìm ông ta, ít gây phiền phức cho ông ta.
Nói xong ỏng ta liền đi lẽn một chiếc xe quản đội, dưới cái nhìn kinh ngạc của Hà Tâm mà rời đi.
Một hồi sau, Hà Tâm mới lấy lại phản ứng, không ngừng hít những ngụm khí lớn, vội vàng chạy về phía Giang Thần, giật lấy điện thoại trên tay anh: “Em xem, em xem nào…”
Cô ấy mở album ảnh lên.
Nhìn thấy một tấm ảnh.
Trong bức ảnh, Tiêu Dao Vương Đế tay lên vai cô, khuôn mặt hiền hòa trông giống như một người bổ vậy.
“A…”
Hà Tâm khóc.
Cô khóc bật thành tiếng.
Nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng xem như đã hoàn thành tâm nguyện.
Tiêu Dao Vương, chủ soái của Tây Cảnh, một trong năm ngũ soái.
Hôm nay, cuối cùng cô ấy cũng cầu được ước thấy, được chụp ảnh chung với Tiêu Dao Vương.
Cõ ấy ngồi xổm xuống đất và bật khóc thành tiếng.
Đây chính là khóc vì sung sướng.
Giang Thần cau mày, chỉ là chụp chung một tấm ảnh có nhất thiết phải vậy không?
” Được rồi, đây là quân khu, chúng ta mau đi thôi, Đợi lát nữa sẽ bị súng dí vào đầu mất.”
Hà Tảm nghe thấy vậy lập tức phản ứng lại, lau nước mẳt ở khóe mắt rồi mau chóng lên xe.
Giang Thần lái xe trở về.
Trên đường đi
Hà Tâm nhìn tấm ảnh mình chụp chung với Tiêu Dao Vương, nhìn cánh tay mà Tiêu Dao Vương Đặt trên vai mình, nhìn biểu cảm hiền hậu của Tiêu Dao Vương, cô ấy mím môi lại, suýt chút lại khóc.
Một lúc sau, cô â’y quay sang nhìn Giang Thần: “Anh rể, cảm ơn anh, hiện tại em đã tin anh chính là Hắc Long rồi.”
Chỉ có tồn tại cùng cấp bậc Tiêu Dao Vương, mới có thế bảo Tiêu Dao Vương chụp ảnh chung VỚI cô.
“Xì, còn là Hắc Long, em cũng thật biết nghĩ.” Giang Thần bĩu môi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK