Sau khi chụp một tấm, cô ta còn cảm thấy còn chưa đủ, nhích lại gần Hoắc Đỏng, áp sát cơ thế vào, sau đó kéo tay, chụp thêm một tấm nữa.
Tách tách tách.
Cô ta liên tục tạo dáng, vây quanh Hoắc Đông, chụp một đống ảnh.
Nhưng Giang Thần chỉ lo ăn.
Không ăn bữa sáng nên anh đói bụng lắm rồi.
Sau khi chụp liên tiếp mấy chục tấm, Hà Tâm mớl cảm thấy vừa lòng, đỏ bừng mặt nói: “Hoắc tướng quân, cảm ơn anh, anh thực sự là thần tượng của tôi. Tôi thực sự rất phấn khích khi được gặp anh, không kiềm chế mà chụp nhiều ảnh như vậy, mong anh không đế bụng.”
“Ha ha, không sao.” Hoắc Đông lúng túng cười.
“Hoắc… Tây, anh không ăn sao? Không ăn thì đi thôi.”
“Ồ, được.”
Hoắc Đông như nhận được đại xá, vội vàng đứng dậy rời đi.
Hà Tâm kêu lèn.
Tuy nhiên, Hoắc Đông đã đi rồi.
“Anh rế, anh làm gì vậy? Đảy là Hoắc tướng quân, là thần tượng của em, sao anh có thế đế anh ấy đi chứ…?”
Sau đó, sâc mặt của Hà Tâm đột nhiên thay đối: “Anh, anh có thể chỉ huy Hoắc Đông tướng quân sao?”
Giang Thần nói: “Cái gì mà Hoắc Đỏng, anh nói cho em nghe, anh ta tên Hoắc Tây, còn có, tướng quân gì chứ?”
Hà Tâm ngồi xuống nhìn Giang Thần.
Anh rế rác rưởi này thật là kỳ lạ.
Nhớ đến lúc ở sân bay.
Cô ta cũng nhìn thấy Hoắc Đông, Hoắc Đồng có vẻ hơi mỉm cười với Giang Thần.
“A, anh rể, lẽ nào anh là một trong Ngũ Đại Soái hả?” Hà Tâm thốt lên.
Ngũ Đại Soái, rất ít người ngoài biết, thậm chí chưa từng nghe qua.
Tuy nhiẽn, đối với Hà Tâm một íangirl mà nói, đương nhiên đã nghe qua rồi.
Hoẳc Đỏng là thuộc hạ của Tiêu Dao Vương, Giang Thần hiển
nhiên không phải Tiêu Dao Vương, nhưng có thế chỉ huy Hoắc Đông, nếu không phải là một trong Ngũ Đại Soái, thì là gì chứ?
“Hả?”
Mật khẩu: 9999
vào ô bên dưới tại trang web лhayho. čom để đọc tiếp.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập vietwriter.vn chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.