Mục lục
Long Vương Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa bước vào trong, mọi người đều cảm thấy bầu không khí có gì đó không ổn.
Đường Thiên Long sắc mặt ảm đạm, Trương Nguyên ngồi ở bẽn cạnh cúi đầu, có chút bồn chồn.
Nhìn thấy Giang Thần đi vào, Trương Nguyên cả người run lên suýt nữa ngã xuống ghế sô pha, ông ta nhìn Đường Thiên Long với vẻ mặt cầu khẩn: “ông chủ, ông đã nói là sẽ bảo vệ tôi rồi đó, nhà tôi còn có người giả, trẻ nhỏ…”
Đường Thiên Long hơi dừng lại.
Ông ta ngẩng đầu nhìn người nhà Đường Bác đi vào.
“Đồ khốn nạn, thật đúng là coi trời bằng vung, các người còn xem ta là gia trưởng sao? Còn có phép tắc gia tộc gì nữa không hả? Quy tắc đầu tiên của nhà họ Đường là gì, là không làm điều gì trái với lương tâm, mày xem, mày đẫ làm cái gì vậy hả?”
Đường Thiên Long chửi rủa.
Giang Thần nhướng mày.
Xảy ra chuyện gì đây?
Trương Nguyên chưa nói ra sự thật sao?
‘Trương Nguyên, không phải tôi bảo ông phải nói sự thật sao, ông đã nói gì với ông nội vậy?”
‘Tôi,tôi…”Trương Nguyên nhớ tới chuyện trước kia, sẳc mặt ông ta tái nhợt sợ hãi, nhưng rồi nghĩ đến đây là nhà họ Đường, Đường Thiên Long là chủ, ông ta đột nhiên cảm thấy tự tin hơn một chút.
Nhìn về phía Giang Thần, ông ta hung hăng chửi bới: “Giang Thần, đừng tưởng rằng tôi sẽ nhản nhượng, cậu muốn ép tôi vu oan cho tống giám đốc Hải, nhưng không có cửa đâu, chuyện thuốc giả là do Đường Sở Sở ra lệnh bắt tôi phải làm, không liên quan gì đến tống giám đốc Hải cả.”
“Ông…”
Giang Thần tức giận.
Anh đã gặp nhiều thành phần vô liêm sỉ rồi, nhưng chưa thấy ai vô liêm sỉ đến mức này.
May là Đường Sở Sờ kịp thời ngăn được Giang Trần đang chuấn bi làm loan.
Hà Diềm Mai đứng dậy, hét lên: “Trương Nguyên, nói chuyện phải ăn ngay nói thẳng.”
“Chính… Chính là Đường Sở Sở ép tôi làm, xong việc còn đế Giang Thần uy hiếp tôi, khiến tôi hãm hại tống giám đốc Hải.” Trương Nguyên một mực khẳng định là Đường Sở Sớ, còn nói Giang Thần uy hiếp ông ta.
“Ông…”
Hà Diễm Mai tức tới mức sác mặt tái nhợt.
Đường sở sở cũng cảm thấy tủi thân.
Cô toàn tâm toàn ý vì gia tộc mà lại rơi vào kết cục như thế này.
Giang Thần thở dài một hơi, mạnh mẽ áp chế cơn giận của mình. Anh biết, đây là Giang Trung, là một thành phố yên bình, không phải là biên giới Nam Hoang hỗn loạn.
“Đủ rồi.”
Đường Thiên Long quát lên: “Còn chưa xong sao, Đường sở Sờ, cháu làm sai, ông nội cũng không trách tội cháu. Dẫu sao cũng còn trẻ, không chịu được cám dổ, chỉ cần biết sai mà sửa thì có thể tha thứ. Nhưng các cháu quá đáng quá rồi, muốn làm gì, giết người sao?”
“Cháu không có.” Đường Sớ Sở hét lên.
“Bốp!”
Đường Thiên Long đập tay lên mặt bàn, bỗng nhiên đứng dậy: “Sự việc đã đến nước này, cháu còn không chịu nhặn sai?”
“Ông nội, cháu thừa nhận, năng lực của Sở Sở quả thật rất mạnh, mấy ngày nay qua lại với không ít công ty lớn, điều này đối với Vĩnh Nhạc đích thực là việc tốt. Nhưng phạm phải sai lầm lớn như vậy, không thừa nhận thì cũng thôi đi, còn muốn ép ông Trương hãm hại bố cháu. Lòng dạ thâm hiểm nhưthế, tương lai nhất định là tai hoạ của Vĩnh Nhạc…”
Đường Lỗi đứng lên, nói: “Coi như là có mối quan hệ rộng, coi như là có thê’ đưa nhà họ Đường gia nhập vào nơi quyền thế thì thế nào? Ông nội, năm đó ông lập ra quy tác, làm việc phải dựa vào lương tâm, tuyệt đối không kiếm tiền không chính đáng. Mới được bao lảu mà đã xảy ra việc này rồi.”
Đường Mộng Oánh cũng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, bây giờ ông nội vần còn, lá gan của Đường Sở Sở đã lớn vậy rồi. Nếu như ông nội không còn nữa, Đường Sở Sở chính thức tiếp nhận nhà họ Đường, vậy chẳng phải là đấy nhà họ Đường vào vực thắm sao?”
“Ông nội, cháu trai cảm thấy Đường sở sở không có tư cách làm việc ở Vĩnh Nhạc, như vậy sẽ phá hỏng nề nếp làm việc của Vĩnh Nhạc ”
Hai người anh một câu, tôi một câu, kẻ xướng người hát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK