Rất nhanh đã tới trước cổng của quân khu của Giang Trung.
“Anh rế, anh đi thắng tới quân khu luôn rồi?” Hà Tâm nghi hoặc hỏi: “Đến cả thông báo cũng không thông báo cho Hoắc tướng quân, cứ như vậy, có thế gặp được Tiêu Dao Vương sao?”
“Thử vận may.” Giang Thần cười thần bí.
Anh đỗ xe ở một bên.
Anh biết hiện tại Tiêu Dao Vương đã nhất định biết anh đã tới rồi.
BỞI vì Tiêu Dao Vương luôn phái người đi theo anh.
Quả nhiên vài phút sau.
Một người đàn ông trung niên mặc chiến bào có gẳn năm ngôi sao trên vai đi ra.
Với khuôn mặt tròn, lông mày rậm và đôi mắt to, oai phong lẫm liệt và bá khí tuyệt đỉnh thiên hạ.
Nhìn thấy Tiêu Dao Vương đi tới, Hà Tâm kích động tới mức ngừng cả hô hấp.
Giang Thần mở cửa xe, gọi Hà Tâm xuống xe.
Tiêu Dao Vương đi tới, lông mày khẽ cau lại nhìn Giang Thần.
Còn Hà Tâm cũng xuống xe, tinh thần cô ấy căng thẳng khi đứng trước Tiêu Dao Vương.
Là, đây là Tiêu Dao Vương.
So với trên truyền hình còn bá khí hơn.
Cô nín thở.
Giang Thần bình thản nói: “Đây là em họ của tôi, em ấy là một người mê quản đội có thâm niên, rất sùng bái ông, muốn chụp ảnh chung VỚI ông, ông thấy thế nào?”
Tiêu Dao Vương chau mày.
Hắc Long này, làm cái gì vậy?
Ông ta quay sang nhìn Hà Tâm.
Cái nhìn đó khiến cho tim của Hà Tâm như sằp ngừng đập, lúc này trong đầu cô ấy trống rỗng, hoang mang lo sợ.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tiêu Dao Vương, cô ấy đã chết lặng rồi, thậm chí đến cả Giang Thần đang nói gì, cô hoàn toàn không hề nghe thấy.
Giang Thần đấy Hà Tâm đang ngây người: “Còn đứng đờ ra đấy làm gì, còn không mau đi chụp ảnh chung.”
“A ?”
Hà Tâm phải ứng lại, dè dặt nhìn Tiêu Dao Vương: “Cháu, cháu… thật sự có thế sao?”
Tiêu Dao Vương hòa nhã dề gần nói: “Có thể, làm sao không thế được chứ.”
Nghe thấy vậy Hà Tâm kích động đến suýt rơi nước mắt, nhanh chóng lấy điện thoại ra đưa cho Giang Thần: “Anh, anh rế… anh giúp em với.”
Cô ấy quá kích động, quá hưng phấn, đến cả điện thoại cũng sắp rơi xuống đất.
Giang Thần nhận lấy, mở phần máy ảnh ra.
Hà Tâm đi về phía Tiêu Dao Vương, sau đó đứng cạnh ông ta. Giang Thần giơ điện thoại lên, nhắc nhở: “Đứng gần chút.”
Hà Tâm cũng nghĩ như vậy, nhưng cô ấy không dám.
Nhưng Tiêu Dao Vương đã chủ động dựa gần vào Hà Tâm.
Chỉ cằn có thể đế cho Hắc Mong hài lòng, có thế bớt gây phiền phức cho ông ta, đế ông ta có thời gian nhàn rỏi, chụp chung một tấm ảnh có là gì?
“Chủ soái Tiêu Dao, ông đừng có xụ mặt như thế, cười một cái đi, còn có, ông ôm vai của Hà Tâm, tỏ vẻ yêu thương ấy.”
Nghe thấy vậy Tiêu Dao Vương muốn nối giận, nhưng vẫn nhịn lại làm theo dặn dò của Giang Thần.
Hà Tâm chi cảm thấy một đôi tay mạnh mẽ đặt lên vai mình.
Khoảnh khắc này tim và hô hấp của cô ấy đã sẳp ngừng đập đến nơi rồi.
“Được rồi.”