Mục lục
Long Vương Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Đường là người lèo lái tập đoàn nhà họ Tôn, lại có thể quỳ xuống trước Đường Sở Sở?


Mà bên cạnh, Tôn Trạch bị đánh đánh thương tích đầy mình mơ màng, bác cả của anh ta, làm sao lại quỳ gối trước mặt Đường Sở Sở?


Phùng Tiểu Hội mặt đầy máu cũng trợn tròn mắt, đây là Tôn Thái Vân uy phong tám phương sao?


Nhân viên bán hàng của tiệm quần áo cũng hóa đá.



Quản lý Lý Mẫn trợn mắt há mồm.


Tôn Thái Vân quỳ trên mặt đất, không ngừng lạy sát đất, đầu cũng dập đến


bể ra.


Mỗi một lần dập, đều phát ra tiếng vang lanh lảnh, khiến cho trong lòng người đều choáng váng.


Tất cả mọi người đều kinh ngạc mà há hốc miệng mồm.


Sau khi Đường Sở Sở thừ người ra vài giây mới kịp phản ứng lại.


Vội vàng đi tới đỡ Tôn Thái Vân đang dập đầu trên mặt đất.




"Cô Sở Sở, xin cô thứ lỗi, tha thứ cho đứa cháu trai bất tài này của tôi."


Giang Thần ở bên cạnh bỗng dưng nói: "Hình như anh ta muốn Sở Sở đi theo anh ta ba ngày thì phải?"


"Cái gì?"


Nghe vậy, Tôn Thái Vân giận tím mặt.


Ông ta tức giận đứng lên, tìm đồ vật xung quanh, tìm thấy được một chiếc ghế đẩu, cầm chiếc ghế đẩu lên, khom nửa người xuống ném về phía Tôn Trạch.


"A..."


Tiệm quần áo, truyền đến tiếng gầm gừ tê tâm liệt phế.


Đũng quần Tôn Trạch, trong nháy mắt chảy ra một bãi máu.


Anh ta đau đến mức trực tiếp hôn mê bất tỉnh!


Khuôn mặt bê bết máu của Phùng Tiểu Hội bị dọa đến tái đi, không ngừng lui về phía sau, liên tục khóc thút thít.


Những người khác cũng bị dọa cho lùi về phía sau vài bước, tất cả đều hít một hơi lạnh.


Quá độc ác!


Ném chiếc ghế này xuống, Tôn Trạch thực sự sẽ tàn phế!


Sau khi đập xong, Tôn Thái Vân lại quỳ trên mặt đất một lần nữa: "Cô Sở Sở, cô xem, như vậy đã hết giận chưa?"


Đường Sở Sở cũng bị dọa đến mức sắc mặt tái nhợt, theo bản năng lùi về phía sau, túm lấy tay Giang Thần, nhìn anh một cái: "Thần, chuyện này... chuyện này?"


Vẻ mặt Giang Thần vô tội nói: "Em nhìn anh làm gì, không phải ông ta xin em tha lỗi sao, Sở Sở, em không biết nhân vật tai to mặt lớn nào hả?"


"Em?"


Đường Sở Sở khiếp sợ.


Nhân vật tại to mặt lớn?


Cô chưa biết?


Chẳng qua, cô thật sự nghĩ tới một người.


Đó chính là cuộc đấu giá lần trước do nhà họ Tiêu tổ chức ở trên tầng cao nhất của nhà hàng Giang Trung.


Cô bị Tiêu Chiến cho nát mặt, ngay vào lúc cô hết hy vọng, một người đàn ông đeo mặt nạ quỷ xuất hiện, cứu cô.


"Chẳng lẽ, là anh ta?


Đường Sở Sở có chút mất hồn.


Chợt khẽ lắc đầu, bác bỏ ý nghĩ trong lòng mình.


Cô biết rõ người này đã giết Tiêu Biệt Hạc của nhà họ Tiêu, còn giết Tiêu Chiến, ngay sau đó giết thêm tộc trưởng của ba gia tộc lớn khác.


Nhưng, người này đã bị Tiêu Dao Vương bắt được, bị bắn chết.


Nhưng mà, ngoại trừ người này ra, thì dường như cô không biết nhân vật nào lợi hại như vậy nữa, hơn nữa suy cho cùng cô và người đàn ông đeo mặt nạ quỷ này cũng không quen biết.


Đã mười năm rồi, cô không bước ra khỏi cửa, cũng không ra ngoài, làm sao có thể quên nhân vật lớn nào?


Chẳng lẽ, là Giang Thần?


Cô nghi ngờ liếc nhìn Giang Thần một cái.


Ngay sau đó, cô lại phủ nhận suy nghĩ trong lòng.


Không thể nào là Giang Thần, tuy rằng anh đã từng làm chức lớn ở Nam Hoang, nhưng làm việc sai trái, đã bị xét xử, bị xóa sổ khỏi quân tịch.


"Ầm, ầm..."


Thấy Đường Sở Sở một lúc lâu không nói chuyện, Tôn Thái Vân tiếp tục quỳ trên mặt đất dập đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK