Mục lục
Long Vương Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hơn nữa, tối hôm qua cô cũng nghe nói về chuyện Thịnh Thế Vương Triều, biết quân đội bắt tay hành động, triển khai đánh Hắc, Tảo Hắc, người đầu tiên bị thi hành án tử là Lâm Huyền.


Việc này đối với Giang Thần tuyệt đối không có vấn đề gì,


Giang Thần nói: "Em chắc chắn là có số điện thoại của Tôn Diệu, em gọi điện cho anh ta, bảo anh ta thông báo cho bố của anh ta, lập tức đến đây quỳ xuống đất nhận sai."


Đường Sở Sở thực sự có số điện thoại của Tôn Diệu.



Đây là do lần trước mẹ của cô đã đưa cho cô,


Cô vội vàng giải thích nói: "Thần, số điện thoại này là mẹ đưa cho em, cho tới bây giờ em chưa bao giờ gọi cho anh ta."


"Ừ, anh tin em, bây giờ gọi đi."


"Thần, quên đi." Đường Sở Sở lắc đầu.


Cô cũng không tin chỉ một cuộc gọi của mình, Tôn Diệu sẽ thông báo cho Tôn Thái Vân, Tôn Thái Vân lại càng không chạy tới đây để nhận sai.


Nhưng mà, Phùng Tiểu Hội lại nở nụ cười, hơn nữa còn cười đến khom lưng: "Ha ha, cười chết tôi rồi, cô cho rằng cô là ai, chỉ một cuộc điện thoại, người thừa kế nhà họ Tôn sẽ đến để quỳ xuống đất nhận sai sao?"




Giang Thần nhấc chân đá anh ta một cái.


Ầm!


Tôn Trạch trong nháy mắt bị đá bay ra xa, người đập vào trên mặc quần áo, một loạt quần áo đều rơi xuống mặt đất.


Nhân viên bán hàng bị dọa sợ đến choáng váng, âm u quát: "Xong rồi, anh xong rồi, anh có biết những bộ quần áo này bao nhiêu tiền không, chuẩn bị đền tiền đi."


Đường Sở Sở cũng không nói nên lời, cái này là sơ suất, nếu không kéo Giang Thần lại, thì Giang Thần sẽ đánh người.


"Bảo vệ..." Nhân viên bán hàng kêu to/


Mấy người bảo vệ ở ngoài cổng bước tới như hung thần ác sát.


Động tĩnh ở đây, cũng đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người đến mua quần áo ở trong tiệm quần áo.


Những người này đều vây quanh xem, vẻ mặt như thể đang xem một vở kịch.


Đường Sở Sở có chút lo lắng: "Thần, đi mau."


Cô kéo Giang Thần đi.


Nhưng mà, lại bị bảo vệ chặn đường lại.


Nhân viên bán hàng lạnh lùng nói: "Đi? Làm bẩn quần áo, mà muốn đi như vậy sao?"


Tôn Trạch từ dưới đất đứng lên, hung hăng hét lên: "Giang Thần, mày chết chắc rồi."


Anh ta lập tức lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại: "Anh Ba, là em, em


đường Nam Long, ở trong tiệm bán quần áo, em bị đánh, mau dẫn ba mươi anh em tới đây, em muốn đánh gãy chân tên nhóc này."


Sau khi gọi điện xong, anh ta hung hăng nhìn Giang Thần: "Thằng nhóc, mày đừng đi, mày chết chắc rồi."


Nhìn thấy tình cảnh này, Đường Sở Sở sợ hãi, túm chặt lấy cánh tay của Giang Thần.


Giang Thần vỗ tay cô, an ủi nói: "Không có gì đâu, mau gọi cho Tôn Diệu bảo anh ta bảo bố anh ta lăn tới đây."


Đường Sở Sở thấy Giang Thần không hề lo ngại gì.


Nhớ tới việc từ sau khi kết hôn với Giang Thần thì xuất hiện hàng loạt các sự việc kì lạ.


Dường như Giang Thần đều đã định trước mọi việc trong lòng.


Cô nghĩ một chút, lấy điện thoại ra, gọi một cuộc cho Tôn Diệu.


Lúc này, Tôn Diệu đang ở bệnh viện.


Tôn Thái Vân đang trông anh ta.


Nói với Tôn Diệu rằng, chờ sau khi dưỡng thương xong, mời người nhà họ Đường đi ăn, cố gắng lấy được sự tha thứ của nhà họ Đường, còn muốn tạo mối quan hệ tốt với nhà họ Đường.


Tôn Diệu liên tục gật đầu.


Lúc này, điện thoại của Tôn Diệu vang lên.


Nhìn thấy màn hình điện thoại hiển thị số của Đường Sở Sở, anh ta sợ đến mức tay run lên, điện thoại cũng bị rớt.


"Không có tiền đồ." Tôn Thái Vân mắng lớn, nhặt điện thoại bị quăng vỡ trên mặt đất lên, vừa thấy là số điện thoại của Đường Sở Sở, ông ta cũng bị dọa cho cả người run lên.


Ném nó cho Tôn Diệu: "Mau, mau nhận." Tôn Diệu đã có bóng ma tâm lý với Đường Sở Sở.


Thực tế mà nói, là có bóng ma tâm lý với Giang Thần, chồng của Đường Sở Sở.


Anh ta nhận điện thoại: "Sở, chị Sở Sở, có, có chuyện gì không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK