Tuy rằng hai mươi mốt vạn rất nhiều, nhưng Giang Thần nói trong thẻ có tiền, hơn nữa coi như là mua quần áo, mặc dù không phù hợp với cô, nhưng cầm đi sửa một chút, có lẽ vẫn có thể mặc được.
"Vợ, không có việc gì, anh chờ anh ta gọi người đến, chẳng lẽ em đã quên, anh sinh ra trong quân đội sao?" Trên mặt Giang Thần mang theo ý cười.
"Thần, đừng quậy nữa, nghe em nói, Tiêu Dao Vương mới nhậm chức, lệnh tử hình được ban ra, gần đây các ban ngành liên quan bắt rất nghiêm, đánh nhau ẩu đả, đây là tội nặng."
Đường Sở Sở nhìn mấy người bảo vệ đứng quanh như hổ rình mồi, cũng bị dọa cho sợ không ít.
Hiện tại có thể dùng tiền giải quyết, vậy thì cứ dùng tiền giải quyết.
"Đi?"
Sắc mặt Tôn Trạch thâm trầm, lạnh lùng nói: "Hôm nay, mày đi thử cho tao
xem?"
Nghe vậy, mấy người bảo vệ từng bước tiến về phía trước khóa chặt lại.
Giang Thần cũng không hề nghĩ tới việc đi.
Vài ba tên bảo vệ, anh cũng không thèm để vào mắt.
"Anh Tôn..."
Ngay lúc này, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, đầu bóng lưỡng, mặc áo may ô màu đen, trên người xăm hình con hổ đi tới, mà phía sau anh ta, có hơn hai mươi người đi theo.
Hơn hai mươi người đi vào cửa hàng quần áo, khiến những người khách khác bị dọa sợ đến mức run lên, không dám tới gần.
“Anh Ba, là tên nhóc này, đánh gãy hai chân anh ta cho tôi." Tôn Trạch đứng lên, chỉ vào Giang Thần.
Sau đó đắc ý mà nhìn Đường Sở Sở một cái: “Đường Sở Sở, nếu như cô theo tôi, hôm nay tôi sẽ bỏ qua cho tên chồng phế vật này của cô.”
Nhìn thấy dáng vẻ của Đường Sở Sở, Tôn Trạch đúng là nuốt nước miếng.
Đồng thời trong lòng cũng nhận Giang Thần muốn chết.
Tên nhóc này có tài đức gì, mà có thể có được người vợ xinh đẹp như thế này.
Anh ta là cậu ấm nhà họ Tôn, cũng chưa bao giờ gặp được cực phẩm như vậy.
Nghĩ đến đây, anh ta tức giận.
Anh Ba nháy mắt một cái ra hiệu với anh em của mình: “Đánh”
Đường Sở Sở trong nháy mắt trở nên nóng nảy, vội vàng đứng lên: “Anh Tôn, chúng tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, đắc tội với anh, xin anh hãy tha thứ.”
“Ha ha, bây giờ xin lỗi, vô dụng thôi.” Phùng Tiểu Hội bật cười: “Đường Sở Sở, trừ phi cô đi theo chồng tôi vài ngày, nếu không thì, chồng của cô chết chắc rồi.”
Giang Thần kéo Đường Sở Sở đang giải thích lại, vẻ mặt thâm trầm nhìn Tôn Trạch: “Hóa ra, anh cũng nhớ thương vợ của tôi?”
“Phải.”
Tôn Trạch cũng không phủ nhận.
Anh ta vừa ý phụ nữ, không ai có thể tránh khỏi lòng bàn tay anh ta.
Anh ta nhìn chằm chằm Đường Sở Sở, nhìn thấy dáng người nổi bật của cô, khuôn mặt tuyệt mỹ, một chút cũng không che giấu lòng tham trên mặt mình, anh ta chơi đùa biết bao nhiêu cực phẩm rồi, nhưng chưa bao giờ chơi đùa được một cực phẩm như thế này.
Bị nhìn chằm chằm trắng trợn, mặt Đường Sở Sở cũng đỏ bừng lên, trên mặt tràn đầy tức giận: "Anh."
"Đường Sở Sở, tôi cho cô một cơ hội, theo tôi ba ngày, tôi sẽ bỏ qua cho chồng của cô, nếu không thì tôi sẽ đánh chồng cô đến mức nửa đời sau phải sống trên xe lăn, tôi đếm ba tiếng, nếu không đồng ý, vậy thì đừng trách tôi."
"Một!"
Trên mặt Đường Sở Sở cũng đã chảy mồ hôi hột.
Cô nhìn vẻ hung ác của người đàn ông đầu bóng lưỡng, lại nhìn hơn hai mươi người như hổ rình mồi.
Cô biết, nếu như mình không đồng ý, Giang Thần chắc chắn sẽ bị đánh gãy chân.
"Hai!"
Hai chữ hô lên, Đường Sở Sở luống cuống.
"Ba."
"Tôi, tôi đồng ý. Đường Sở Sở rất nhanh đã khóc.
Giang Thần ngồi bên cạnh, anh không nghĩ tới, Đường Sở Sở vid anh, lại có thể đồng ý...
Trong lòng anh truyền đến một trận xúc động.
Đường Sở Sở khóc thút thít nói: "Tôi đồng ý với anh, đừng đánh chồng tôi, đừng đánh..."