Mục lục
Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông không muốn suy đoán, ông muốn nghe lời nói thật, nghe một câu chuyện xưa.

***

“Ba…”

Hạ Dĩ Hiên vừa thấy Hạ Minh Chính liền nhào vào trong lòng ngực ông, lần này thật sự khiến cô khiếp sợ, nữ nhân kia chính là một kẻ điên, suýt chút nữa cô đã chết.

“Không sao rồi.” Hạ Minh Chính xoa xoa bả vai Hạ Dĩ Hiên, cảm giác vẫn giống như lúc con gái ông còn nhỏ muốn ôm vào trong lòng, hiện tại vẫn còn nhỏ như vậy, yết ớt như vậy.

“Ba, cô gái kia bị điên rồi, cô ta bị điên rồi.” Hạ Dĩ Hiên ôm Hạ Minh Chính khóc rống lên. “Cô ta muốn con chết.”

Hạ Minh Chính nghe đến mấy lời này lại hận không thể đi tới Lục gia tranh luận, nếu bắt được con gái Lục gia ông cũng muốn cô ta nếm thử thủ đoạn tương tự mới có thể giải hận trong lòng ông. Con gái ông từ nhỏ tới lớn đã khi nào chịu khổ như vậy.

“Yên tâm đi, thù này ba nhất định sẽ thay con báo.” Hạ Minh Chính trấn an con gái. Việc này sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy, Hạ Minh Chính ông tuy không phải nổi danh cỡ nào nhưng cũng không phải vô danh vô bối, người của Hạ gia cũng không phải dễ dàng bị khi dễ như vậy.

Hạ Dĩ Hiên khẽ cong môi, đương nhiên cô sớm đã không sợ, khả năng hiện tại Lục Tiêu Họa đã sớm chết. Chết như thế nào, sợ tội tự sát a, nói nữa cho dù cuối cùng điều tra ra thì cũng không phải cô mà là Sở Luật giết a.

Nhưng cô vẫn nhăn mi, tới hiện tại vẫn không biết vì cái gì mà Lục Tiêu Họa hận cô như vậy, chẳng lẽ thật sự là vì Sở Luật, Lục Tiêu Họa thích Sở Luật sao? Cô cảm giác nguyên nhân này là có khả năng lớn nhất.

Chẳng lẽ thật bởi vì Lục Tiêu Họa thích Sở Luật cho nên mới muốn diệt trừ cái đinh trong mắt cái gai trong thịt là cô, nhưng giống như lại không đúng. Nghĩ tới nghĩ lui dường như cũng chỉ có thể chấp nhận một nguyên nhân như vậy.

Hạ Dĩ Hiên nằm xuống, nơi này có bác sĩ tốt nhất, vệ sĩ tốt nhất, cô cũng ở bên trong phòng bệnh tốt nhất, đương nhiên chuyện quan trọng nhất là Sở Luật mỗi ngày đều tới đây thăm cô.

Cô thừa dịp không có ai, lấy ra điện thoại trộm gọi một cuộc đi: “Chuyện tôi nhờ anh làm đã làm cho tôi chưa?”

Nửa ngày sau người bên kia nói: “Làm, đương nhiên làm rồi. Cô yên tâm, người đã bị tôi tìm một nơi xử lý sạch sẽ, sẽ không có ai biết đến, như vậy hiện tại tiền cô có thể chuyển cho tôi chưa?”

“Yên tâm đi, không thể thiếu anh.” Hạ Dĩ Hiên ngắt điện thoại, cũng ném điện thoại sang một bên kê cao gối mà ngủ. Dù sao cô cũng đã giết chết một người, lại giết thêm một người ai có thể biết. Lúc trước không phải Lục Tiêu Họa đã nói không ai có thể tìm thấy được nơi đó sao, như vậy cô lại đem những lời này nói cho cô ta, không người nào có thể tìm được nơi kia, đương nhiên cũng không có ai biết rốt cuộc cô đã làm chuyện gì, có phải không.

Mà lúc này cô kê cao gối ngủ lại không biết người đàn ông cô vừa gọi tới đang nhổ một miếng nước bọt xuống đất: “Con đàn bà thối tha, hiện tại mới cho tiền. Có tiền rồi ta sẽ chạy đi thật xa, dù có không tìm thấy người thì tiền này cũng không lấy của ngươi thiếu một xu.”

***

Bên trong bệnh viện từ trước tới nay đều rất an tĩnh, sẽ rất ít có tiếng động. Phòng bệnh bình thường cũng giống vậy, có khi mấy bệnh nhân sẽ ngồi cùng nhau chơi mạt chược, nhưng ở phòng chăm sóc đặc biệt ICU này thì không ai còn tâm tư để nghĩ đến chuyện khác, bọn họ hiện tại chỉ muốn người bệnh bên trong có thể máu chóng thoát ly nguy hiểm.

Kỳ nguy hiểm 48 giờ đã đi qua.

“Hẳn là không có việc gì.” Gia Hân Bản lấy cảm giác làm bác sĩ của mình mà nói. Bệnh nhân bên trong có các chỉ số sống ngày càng tốt, cũng không xuất hiện các vấn đề biến chứng, hẳn là đã qua khỏi thời kỳ nguy hiểm.

Cao Dật không nói lời nào, tầm mắt của anh đều đặt lên cô gái mang dưỡng khí kia, cô ngủ 48 tiếng đồng hồ còn anh lại gần 48 giờ không ngủ, anh sợ lỡ mình ngủ là thời điểm cô chẳng may chết.

“Bác sĩ Cao, có lẽ anh nên đi nghỉ ngơi một chút.” Gia Hân Bảo lo lắng cho người đàn ông luôn không chợp mắt này, trong cặp mắt kia đã che tín tơ máu hồng, phía dưới con mắt cũng xanh lại, nếu cứ tiếp tục như vậy thì người làm bằng sắt cũng không chịu nổi. Anh ấy là bác sĩ cũng hiểu được điều đó đi.

“Không cần, tôi vẫn ổn.” Hiện tại Cao Dật đều không khám bệnh, mỗi ngày anh đều đến nơi này. Đây là Nhược Tâm của anh, là bệnh nhân của anh, anh đã tự tay mổ bụng cô, cẩn thận khâu lại những nội tạng đã bị thương của cô.

Anh tin tưởng y thuật của mình, đương nhiên cũng là tin tưởng cô.

Nhất định có thể, đúng vậy, nhất định có thể. Nhược Tâm! Em nhất định có thể, nhất định sẽ không sao.

Gia Hân Bảo còn có thể nói gì, anh xoa xoa ấn đường của mình, kỳ thật anh cũng mệt mỏi nhưng xác thật bọn họ đều không dám ngủ, cũng là không thể ngủ.

Thời gian này mỗi một giây đi qua ở ba nhà Lục Sở Hạ đều có một loại không khí cổ quái tồn tại. Mỗi ngày Hạ Minh Chính đều sẽ tới Lục gia ngồi một hồi, Lục Khả Ân trước nay đều không quá hòa nhã, đương nhiên Hạ Minh Chính cũng vậy, ông vẫn câu nói kia, cho Hạ gia một cái giao đãi bằng không ông liền mỗi ngày ở chỗ này, khủng bố cũng muốn khủng bố chết người Lục gia. Còn may hiện tại Giản Thanh Doanh về nhà mẹ đẻ để gặp cháu trai của mình, mà Lục Khả Ân cũng không ngừng tìm lý do để bà ở thêm mấy ngày, bằng không bà về lại lo lắng cho con gái, lại càng bị Hạ Minh Chính khủng bố đến chết. Hạ gia khủng bố ông không quan trọng nhưng ông sẽ không để họ làm gì tới Giản Thanh Doanh.

Dù sao trái tim của Lục Khả Ân cũng không tồi, ông có thể sắc mặt như thường xuống trà đọc báo, đến nỗi Hạ Minh Chính tới ngồi ông cũng mặc kệ.

Sở Luật bận rộn vài ngày mới hẹn Lục Cẩm Vinh.

“Em gái anh thế nào? Tôi không phải bảo anh đem cô ấy về sao?”

“Không nhọc anh lo lắng.” Lục Cẩm Vinh nhàn nhạt nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, môi khẽ nhếch lên thực lãnh đạm.

Sở Nhật nhăn mi: “Tinh thần em gái anh có lẽ không ổn, anh tìm cho cô ấy bác sĩ tâm lý đi.” Kỳ thật anh nói lời nói thật, hơn nữa anh cũng thật sự quan tâm Lục Tiêu Họa nhưng nghe vào trong tai Lục Cẩm Vinh lại cực kỳ chói tai.

Lục Cẩm Vinh đứng lên, đôi tay chống ở phía trên mặt bàn. “Tôi thấy anh vẫn nên tìm cho Hạ Dĩ Hiên một bác sĩ tâm lý thì hơn.”

Sở Luật lấy ra một điếm thuốc châm lên, không hề nói gì.

Sau khi Lục Cẩm Vinh đi rồi, Sở Luật duỗi tay nhéo ấn đường của mình, chỉ cảm giác có chút đau đầu.

Lại một lần xuất hiện ở bên trong bệnh viện, Hạ Dĩ Hiên vừa thấy anh đến liền vội vàng ngồi dậy, cô cố ý để lộ ra cánh tay, đây là bị Sở Luật không cẩn thận làm bị thương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK