“Được” Sở Luật gật đầu, ôm lấy Lý Mạn Ni đi xem châu báu trang sức, con búp bê đó rất quý, tự nhiên, này đó trang sức càng thêm quý, vẫn là quý dọa người, nhưng là, Sở Luật đối với nữ nhân từ trước đến nay không keo kiệt, đặc biệt là Lý Mạn Ni, cô muốn cái gì, anh đều sẽ không ngại mà cho cô, cho dù cô muốn anh đưa một nữa cổ phần Sở Thị, anh cũng sẽ hai tay dâng lên trước mặt cô.
Lý Mạn Ni chọn một cái vòng cổ, đương nhiên cũng không có để ý giá, dù sao trượng chồng của cô cũng là người có tiền, những chuyện này cũng dần trở thành thói quen, chỉ cần cô thích, anh liền nhất định sẽ mua. Bất kể thứ gì.
Mà cô cũng rất hưởng thụ sủng ái của anh, còn có, những ánh mắt hâm mộ đó, con người ai cũng thay đổi, cô cũng là người.
Thứ cô muốn bây giờ, càng lúc càng nhiều.
Sở Luật móc túi tiền ra, từ bên trong lấy ra một tấm thẻ vàng, đưa qua, thẻ này là thẻ không giới hạn.
Anh xác thật là đủ hào phóng đối với Lý Mạn Ni, hào phóng với phụ nữ, chỉ là anh lại quên mất, anh chỉ keo kiệt với đúng một người phụ nữ, thậm chí, còn chưa từng cho cô ấy bất kì thứu gì, mà cho dù có cho đi chăng nữa thì cũng đã lấy lại hết.
Lý Mạn Ni vẫn nhịn không được lại ngoái đầu nhìn lại chổ trống trên quầy trưng bày, trong lòng vẫn có chút khó chịu, không chiếm được, bởi vì, con búp bê đó chỉ có đúng một con.
Nơi xa, ánh tà dương soi rọi làm bầu trời chuyển sắc sang hồng, ánh sáng dừng ở đâu đều khiến cảnh vật cùng con người ta có thêm một phần ấm áp.
Ánh hoàng hôn kéo dài bóng dáng của họ.
Hạ Nhược Tâm kéo bàn tay nhỏ của con gái, đi cực kỳ chậm, mà Tiểu Vũ Điểm nỗ lực bước bằng chân mình, đuổi kịp bước chân của mẹ, trong lồng ngực cô bé còn ôm một con búp bê cực kì xinh đẹp.
“Tiểu Vũ Điểm, nếu con thực sự thích nó, thì nhất định phải đối xử với nó thật tốt nha?” Hạ Nhược Tâm cúi đầu xoa xoa mái tóc mềm mại của con gái, lại là phát hiện, dưới ánh hoàng hôn, màu tóc của bé ánh lên chút tia vàng nhạt ấm áp nhu hòa.
Đầu tóc mềm mại khiến người ta không khỏi vuốt ve thêm lần nữa.
“Dạ, mẹ, Tiểu Vũ Điểm biết rồi, con sẽ thực yêu em ấy, cũng như mẹ yêu Tiểu Vũ Điểm vậy.”
Có khi ở trong lòng đứa bé, con búp bê kia, là hiện thân của cô.
Hạ Nhược Tâm nheo nheo mắt, nghĩ ngợi
“Mẹ cũng từng có một em búp bê……”
“Mẹ có thích không?” Vẫn là thanh âm ngọt ngào mềm mại của đứa nhỏ, cực kì dễ nghe.
“Thích, nhưng mà, con buos bê ấy cũng không tốt bằng của Tiểu Vũ Điểm.” Hạ Nhược Tâm nhớ tới lúc trước, mới biết được thì ra có một số việc, cô vẫn nhớ mà không hề bi thương, con búp bê kia, đã bị mẹ vứt bỏ bởi vì Hạ Dĩ Hiên không thích nó.
“Kia, vậy Tiểu Vũ Điểm cho mẹ búp bê của con” rõ ràng rất thích, rất luyến tiếc, nhưng mà, Tiểu Vũ Điểm vẫn đưa búp bê lên trước mặt Hạ Nhược Tâm “Mẹ, mẹ phải đối xử tốt với búp bê, đây là thứ Tiểu Vũ Điểm thích nhất.”
Hạ Nhược Tâm ngồi xổm xuống, đem búp bê đặt lại vào trong lồng ngực của Tiểu Vũ Điểm.
“Tiểu Vũ Điểm chính là búp bê xinh đpẹ của mẹ, cho nên, mẹ có Tiểu Vũ Điểm là đủ rồi.”
Chờ khi bọn họ trở lại nhà, Hạ Nhược Tâm vẫn đem quần áo của hàng xóm đi giặt, chờ nàng đến khi cô giặt xong thì trời cũng đã tối, mà Tiểu Vũ Điểm cũn vì quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.