“Được.” Sở Luật đồng ý, cô nói được thì được, không được thì là không được.
“Anh không có một chút ý kiến gì sao?” Thật ra Hạ Nhược Tâm rất muốn nghe ý kiến của anh ấy.
“Không có.” Tính cách của Sở Luật vốn không tốt, ngay cả một chút nhẫn nại cũng không có, đương nhiên, tâm trạng của anh bây giờ lại rất tốt, sao lại có thể nhẫn nại như vậy, giống như sự nhẫn nại của cả đời này đều dành cho cô cả.
“Được thôi.” Hạ Nhược Tâm cảm thấy hỏi thật phí lời, vậy cứ lấy bộ này đi.
Cô cũng không muốn lựa nữa, chọn qua chọn lại, kết quả cuối cùng cũng giống nhau, thành thật mà nói, lại cảm thấy khá ngột ngạt, ừ, cái này đi, không chọn nữa.
Đột nhiên, cô nhớ ra gì đó, sau đó chớp mắt một cái.
“Sở Luật, có phải tôi đã làm mất thời gian làm việc của anh rồi không?” Cô nhớ rằng, hình như dạo gần đây anh rất bận, thật ra không phải là gần đây, mà là cứ mỗi năm vào những tháng này, là lúc công ty đang chốt sổ sách, cho nên cơ bản ba ngày sẽ có một cuộc họp lớn, mỗi ngày vài cuộc họp nhỏ, và anh làm tổng giám đốc, cần mắng chửi người, cần tính sổ sách, đừng quên rằng, cô đã từng làm việc tại tập đoàn Sở Thị, lại là trợ lí riêng cho Sở Luật.
“Vẫn ổn.” Sở Luật không tự nhiên đi nói với Hạ Nhược Tâm, rằng anh ta hủy cuộc họp để đến gặp cô ấy.
“Đúng rồi, phòng tranh của em chuẩn bị ra sao rồi, có cần giúp gì không?” Sở Luật liền đánh lạc hướng chủ đề câu chuyện, không muốn đi quanh vấn đề này, sợ cô hỏi thêm tiếp nữa e rằng anh lại tiết lộ ra, nếu như vậy về sau nếu như có chuyện gì, thì người phụ nữ này tuyệt đối sẽ không muốn nhớ đến anh nữa. Anh muốn bước một bước về vợ cũ, nhưng rốt cuộc phải bước như thế nào mới có được.
Anh đã không dễ dàng gì bước ra được một bước, nên tuyệt đối sẽ không để cành mẹ đẻ cành con nữa.
“Có chút vấn đề.” Hạ Nhược Tâm rất quan tâm đến phòng tranh của mình, nhưng cũng gặp không ít chuyện. Cô chuẩn bị mở một phòng tranh, giống như Tô Lệ trước kia vậy, không phải vì kiếm tiền, mà vì đam mê, hội họa trước giờ luôn là đam mê yêu thích của cô ấy, cho nên sau cùng thì cô vẫn thích làm.
“Anh giúp em giải quyết.” Sở Luật không hỏi nguyên do gì, bất luận là chuyện gì đi chăng nữa thì anh vẫn sẽ giúp một tay. "Đừng quên là Tập Đoàn Sở Thị có một phòng dạy vẽ, tuy là tính từ thiện nhưng vẫn hoạt động rất tốt."
Hạ Nhược Tâm tất nhiên biết, bởi vì cô cũng từng làm ở phòng tranh đó, đương nhiên cũng biết rằng tuy lớp dạy vẽ từ thiện đó đã thay đổi người tiếp quản rồi, nhưng thật ra giống như Sở Luật nói, cô đã có kinh nghiệm thành thạo cơ bản.
Cô nghĩ đi nghĩ lại, là tự mình giải quyết hay để Sở Luật giúp đây.
“Vậy thì làm phiền anh rồi.” Sau cùng cô đưa tất cả cho Sở Luật, nếu như anh muốn.
Sở Luật cười khóe miệng, hiển nhiên biểu cảm này có thể thấy rằng tâm trạng của anh đang rất tốt, bởi vì Hạ Nhược Tâm không cự tuyệt. Cũng được, trong lòng Hạ Nhược Tâm thêm một câu, cô có thể đưa ra quyết định này, nhìn gương mặt vui vẻ này của anh còn tốt hơn thấy khuôn mặt chảy dài mỗi ngày..
Chỉ là, cô cau mày một chút, phát hiện ra có vài vấn đề tồn tại, Sở Luật nói cô đang gồng mình, cô cũng có cảm giác như vậy. Cô nhìn người đang ông cách không xa kia có chút phức tạp.
Trong lòng cảm thấy nhói nhói.
“Sao vậy?” Sở Luật đi đến, nhìn thấy thần sắc của Hạ Nhược Tâm có vẻ không tốt lắm, liền cúi người xuống, nhìn vào mắt của cô ấy, đưa tay đặt trên trán.
Trong ánh mắt của người đàn ông này tràn ngập sự ấm áp, một chút lạnh lùng trước đây cũng không còn, anh cau nhẹ mày, ban nãy chẳng phải vẫn tốt đấy sao đột nhiên lại thành nông nổi này.
“Tôi không sao.” Hạ Nhược Tâm kéo tay anh xuống, “Chỉ là cảm thấy có chút mệt trong người.”
“Cũng khó trách.” Sở Luật cúi đầu xuống nhìn vào đôi giày cao gót dưới chân của cô ấy, không trách được, chỉ là cảm thấy thương cho đôi chân của cô, “Em vốn biết là ra đây mua đồ, sao lại tự làm mình phải khổ như vậy?”
“Anhquá cao.” Hạ Nhược Tâm từ trong miệng thốt lên câu nói này, cô cũng không muốn mang giày cao, chỉ là người đàn ông này quá cao, tuy là cô không quá lùn, chỉ là đi chung với người này, nếu không mang giày cao gót thì không được hợp cho lắm, chẳng lẽ lại muốn làm trò cười với chiều cao chênh lệch của họ sao?
Sở Luật cũng chẳng thể làm gì với chiều cao của mình. “Đi thôi, anh dẫn em đi mua giày, anh không chê em đâu.” Lời anh nói có vẻ khá thành thật,chân thành,nhưng vào tai của Hạ Nhược Tâm lại cảm thấy có chút lạ lạ.
Hiện tại cô sợ Tiểu Vũ Điểm sau này cũng giống như Sở Luật vậy, chỉ chơi được bóng rổ chứ không ai lấy, cô không muốn con gái đi làm người mẫu gì đó, mỗi ngày đều không chịu ăn cơm, thì mới làm người mẫu được, mà cơ thể của con gái cô không thể kiêng cữ, đều bị nhà họ Sở hủy hoại mất.
“Đang suy nghĩ gì thế?” Sở Luật rõ ràng cảm nhận được, trong lòng Hạ Nhược tâm phát ra giống như đang oán hận điều gì đó.
"Con gái của tôi không làm được người mẫu, là lỗi do ai?"
Hạ Nhược Tâm hỏi thẳng Sở Luật.
Sở Luật cũng dừng bước chân lại, và quay người qua, nhẹ nhàng thở dài một cái.
“Nhược Tâm, hiện tại em đi buồn bực chuyện đó có tác dụng gì? Đừng cứ nhắc chuyện này nữa, không phải chúng ta đang trốn tránh trách nhiệm, thật ra thì không ai lẩn tránh trách nhiệm cả, chỉ là anh không muốn để Tiểu Vũ Điểm biết được chuyện này quá sớm."
“Trong lúc em tàn nhẫn với người khác thì thật ra em đang tổn thương người em yêu nhất, em có hiểu không?”
Hạ Nhược Tâm không muốn nhắc, chỉ là, có những lúc không nhịn được nên lại nói ra, sau đó cô lại hối hận.
“Xin lỗi, tôi sẽ cố gắng kìm chế.” Hạ Nhược Tâm xin lỗi, có những người cô không thể tha thứ được, nhưng thật ra không phải lúc nào cũng luôn phải nói ra bên miệng. Đây không phải là khắc nghiệt hay không khắc nghiệt, cũng không phải đang báo thù, mà là đang tổn thương đến người cô quan tâm, ví như chính bản thân cô ấy, cũng ví như cô con gái ngây thơ trong sáng của cô.
Đúng, việc này, đến bây giờ Tiểu Vũ Điểm cũng không biết, bé luôn cho rằng là chỉ cắt móng tay của mình, chỉ là móng tay bị cắt đi thì sớm cũng mọc lại.
Đương nhiên, đã mọc ra rồi chẳng phải sao?
Và họ cũng chẳng thể nào nói với bé về việc này.
“Không sao, em hiểu là được.” Sở Luật nắm chặt tay cô ấy, anh chấp chận hết sự phẫn nộ cả trách móc của cô, chỉ là có những việc không thể để cho bé biết, và cô đang làm rất tốt.
Anh cố gắng cũng có tác dụng nhất định, đúng không?