Mục lục
Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 995: Tâm sự nhỏ của Sở Tương

Hạ Nhược Tâm cũng không chờ Sở Luật trả lời, đã đi xuống lầu thang, tới cửa tự mình đổi giày cao gót, nàng đi ra ngoài, cùng bất kì ai của Sở gia, đều không giao lưu quá nhiều.

Về tới Lục gia, vợ chồng Lục Khả Ân vừa vặn trở lại từ nước ngoài.

“Ba mẹ, ba mẹ đã trở về.”

Nàng đi tới, ôm Giản Thanh Doanh một chút, lại ôm Lục Khả Ân một chút, thật sự giống như đối với cha mẹ mình, quả nhiên, nàng đem chân tình, đổi lại được chân tình của họ.

“Hoan nghênh cha mẹ về nhà.”

“Ta nhớ Tiểu Hoa nhà ta,” Giản Thanh Doanh kéo Hạ Nhược Tâm, ngắm nàng từ trên xuống dưới nửa ngày, đánh giá, “Mặc một bộ đồ công sở, thật giống như một người dẫn chương trình.”

Mới có vậy thôi mà nàng thành một người dẫn chương trình.

Lục Cẩm Vinh cũng cười đi tới: "Tiểu Hoa lại đây, anh tìm em có việc, ba mẹ mới về, để cha mẹ đi nghỉ ngơi một chút."

   "Mẹ không cần nghỉ ngơi, mẹ muốn cùng con gái của mẹ nói chuyện nhiều một chút, đến nửa tháng rồi mẹ không được thấy, vẫn là con gái của mẹ xinh đẹp thế này, ngày nào cũng cái mặt già kia của ba con, mẹ phát chán."

Lục Khả Ân kéo gương mặt kia lên, ông đây đang nằm cũng trúng đạn sao

“Đi, Tiểu Hoa, mẹ mang về thật nhiều đồ cho con, con nhất định sẽ thích,” nói xong, bà liền lôi kéo con gái mình, cũng mặc kệ chồng và con trai, ở nhà bọn họ, phụ nữ mới là cao nhất, địa vị của nam nhân thì vứt vào xó, Lục Khả Ân đã như thế, Lục Cẩm Vinh như vậy càng chỉ là cái đuôi.

Lục Cẩm Vinh sờ soạng mũi một chút, hai bố con ở lại trừng mắt nhỏ.

“Đều tại anh nhặt em gái trở về, ba thành ra không vợ.”

Lục Cẩm Vinh không dám nhiều lời, chỉ có thể đứng im, không phải nhận lời quở trách của cha mình, thật ra trong lòng anh ta rõ ràng, ba anh ta tuy rằng miệng nói là như thế, nhưng trong lòng đang cao hứng, ông cũng đã thật lâu không nói nhiều, mười mấy năm qua, trong nhà vẫn có tử khí trầm trầm, cuối cùng, hiện tại cũng bắt đầu sống động.

Trong phòng, Giản Thanh Doanh đem một cái hòm lớn mở ra, bên trong đều là đồ dùng của con gái, quần áo, đồ trang điểm, trang sức, còn có một ít đồ dùng lặt vặt, tràn đầy cả một cái hòm lớn, đặc biệt là quần áo, riêng áo ngủ cũng phải hơn mười bộ.

Hạ Nhược Tâm chợt cảm thấy hơi phiền, bằng ấy quần áo rốt cuộc không biết đến lúc nào nàng mới có thể mặc tới hết, nàng mang theo cái hòm lớn vào phòng ngủ bên trong của mình, đem đồ vật bên trong ra, quần áo, châu báu, còn có trang sức, cùng với một ít xắc tay bằng da, đã đầy vài ngăn tủ.

Từ trước tới giờ không có ai mua quá nhiều đồ vật cho nàng như vậy, đúng là có một người mẹ thật tốt.

Cũng là, có cô con gái thật tốt.

“Là ở đây?” Lục Cẩm Vinh hỏi Hạ Nhược Tâm ngồi bên người, đã tới, chính là phải tới nơi này một lần.

“Vâng, chính là nơi này, anh, anh chờ em một chút.”

“Được,” Lục Cẩm Vinh đáp ứng, đem xe ngừng ở ven đường

Hạ Nhược Tâm xuống xe, sau đó kéo vạt áo phía trên, nàng đi tới cửa phòng ở trước kia, sau đó kéo tấm lót ra, từ phía dưới lấy ra một chùm chìa khóa, mở cửa, đi vào.

Mới vừa đi vào, bên trong đầy mùi tro bụi, nơi này đã thật lâu không có người đã đến, cũng không có người quét tước qua, phòng đã thanh toán tiền, bây giờ đứng tên của nàng, nhưng nàng nghĩ, nàng không ở lại, đương nhiên, phòng ở dù có để không, nàng cũng không có khả năng đem bán đi.

Nàng đi vào phòng ngủ bên trong, chăn còn gấp đặt ở đầu giường, giống hệt lúc nửa năm trước nàng rời đi, đi qua đó, nàng luồn tay vào trong chăn, từ bên trong lấy ra một con búp bê, lại khóa kỹ cửa, chìa khóa vẫn cứ đặt tại chỗ cũ, sau đó rời đi.

“Em muốn tìm cái này?” Lục Cẩm Vinh từ trong tay Hạ Nhược Tâm lấy con búp bê cũ.

“Búp bê là của con gái,” anh ta không cần nghĩ cũng biết là ai chơi, hơn nữa còn là đồ thích nhất, búp bê cũ, không thể vứt bỏ, có một số ít người hay nhớ tình cảm cũ, mà có một ít người lại giỏi về quên đi.

Anh ta đem búp bê thả lại trong lòng Hạ Nhược Tâm, “Giữ cho tốt, sẽ tìm được.”

Hạ Nhược Tâm ôm chặt thêm con búp bê trong ngực, nhưng, có thể tìm được sao, thật sự có thể tìm được sao? Nàng không biết.

Lại một lần, nàng đứng ở cổng lớn của Sở gia, gõ cửa.

Bảo mẫu rất nhanh tới mở cửa, Hạ Nhược Tâm tất nhiên sau lần đến đầu tiên, tần suất đến nhiều lên, Tiểu Trần trợ lý vừa mới bị ốm nằm viện, xin nghỉ ốm, Hạ Nhược Tâm chạy đi chạy lại nơi này rất cần mẫn.

   "Lục tiểu thư, cô đã tới."

Bảo mẫu đối với nàng thật khách khí, cũng thật nhiệt tình.

“Chào bà,” Hạ Nhược Tâm lễ phép hỏi, ở cạnh tủ đổi giày, lại đi đến.

“Sở tiên sinh nhà ta ở gian thư phòng bên trong,” bảo mẫu vội vàng nói.

“Vâng, cháu biết rồi, cảm ơn.” Hạ Nhược Tâm nói xong liền lên lầu, nàng nhẹ nhàng đẩy cửa, hôm nay ngoài ý muốn, Hạ Dĩ Hiên không đến.

Cô ta không phải ngày nào cũng đến đưa tin sao?

Sau đó không lâu, Hạ Nhược Tâm đứng ở trước giường Tống Uyển, người thực vật, cả đời khả năng cũng sẽ không tỉnh, nhưng, đúng là được chăm sóc thật tốt, mỗi giờ lại đổi thư thế một lần, mời hẳn hai nam hộ lý chăm sóc, Tống Uyển nửa năm này, không bị gầy, ngược lại vẫn béo.

“Dì Tống, dì nói xem, trên đời này vì sao có nhiều việc không công bằng đến thế, làm chuyện xấu vẫn được sống thật tốt, ví dụ như dì, ví dụ như Hạ Dĩ Hiên.”

“Dì à, dì tin tưởng trên đời này có báo ứng không, tôi thì tin tưởng, nếu trời cao không cho những người này báo ứng, như vậy, chính tôi sẽ tới.”

Tống Uyển vẫn nằm bất động, bất động chết khiếp, bà chỉ có hô hấp, trừ chút hô hấp ở ngoài, bà là một người chết, một cái xác sống.

Nàng xoay người, đi ra ngoài, ở cửa thấy Sở Tương không biết đến đây khi nào.

“Dì, dì tới tìm ba ba sao?” Sở Tương nâng mặt lên, vươn tay nắm chặt tay Hạ Nhược Tâm, “Dì, cháu dẫn dì đi tìm ba ba.”

Hạ Nhược Tâm rút ra tay mình, đối với Sở Tương vô cảm.

Gần đây Sở Tương cố ý vô tình tiếp cận, cuối cùng, nàng hiểu, sinh hoạt ở Sở gia chính là một việc khó đến cỡ nào, ngay cả đứa nhỏ như vậy, cũng bắt đầu tính kế, muốn cùng người lớn chơi tâm cơ.

Tống Uyển dạy thật tốt, hay nên nói, đứa nhỏ này vốn dĩ nên sinh  ra trong loại gia đình như thế. Nàng không biết, cũng không muốn biết, Hạ Dĩ Hiên không có khả năng bao bọc đứa nhỏ này, cô ta còn đang nằm mơ, về sau sẽ cùng Sở Luật sinh một đứa con khác, đến lúc đó sở hữu tất cả Sở gia, cô ta có thể nắm trong tay, chỉ là cô ta không biết, Sở Luật cả đời này, không có khả năng lại có con.

Người tính không bằng trời tính, chuẩn bị tính kỹ đến thế nào, cũng phải nhìn xem hôm nay có thể hay không giúp ngươi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK