Mục lục
Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông nghĩ, chắc là phải đi kiểm tra lại mới được, về sau những chuyện như thế này không được tái diễn nữa, ở dưới mí mắt của họ mà Tiểu Vũ Điểm cũng có thể bị Hạ Dĩ Hiên bắt đi, rốt cuộc là vì họ quá kém, hay là do cô ta quá thần thông quảng đại.

"Cái này cháu không biết." Lục Cẩm Vinh cũng nghĩ không thông, anh cũng thấy khó hiểu như Sở Giang, nhưng mà hiện tại chuyện cần quan tâm không phải những cái này, đợi đến khi Sở Luật tỉnh lại, họ mới có thể biết được, còn không thì anh sẽ cho người đi điều tra.

Lúc hai người họ còn đang không biết giải thích chuyện này như thế nào, Tiểu Vũ Điểm ngẩng mặt lên: "Ông nội, Tiểu Vũ Điểm biết." Giọng bé tuy còn hơi yếu, nhưng giọng lại rất rõ.

Giản Thanh Doanh vuốt ve mặt bé: "Bảo bối, cháu biết chuyện gì sao?”

Vẻ mặt Tiểu Vũ Điểm rất nghiêm túc, lời nói cũng thât, đừng cho là con bé nhỏ mà không biết gì.

"Dì xấu dắt chị đi, rồi bà nội tới trường mẫu giáo đón con đi, bà nội dùng con đổi lấy chị, dì xấu bế con đi, không cho con ăn, còn cấu con nữa." Bé vừa nói vừa chỉ vào mặt mình.

Bây giờ những vết đó con chưa hết, còn đau lắm.

"Sau đó, dì xấu đem Tiểu Vũ Điểm trói lại nhưng Tiểu Vũ Điểm chui được ra, rồi ba mẹ tới, sau đó..." Con bé cúi mặt. "Dì xấu kia dùng dao đâm ba, nên con lấy dao đâm dì ấy...”

Giản Thanh Doanh lập tức lấy bụm che miệng bé lại.

"Các người nói chuyện, tôi đem Tiểu Vũ Điểm đi ra ngoài." Bà thật sự thấy khó nhịn, đây là chuyện của người lớn vì sao cứ phải đem trẻ con vào. Không hiểu nổi, đầu óc Tống Uyển là để cho cá ăn sao, đây là cháu gái ruột của bà ta, đâu phải là ai khác, mà cho dù là con nhà khác cũng không thể làm như thế, cũng có thể là do chuyện không xảy ra với bà nên bà không thể bình luận gì cả, nhưng mà muốn giải quyết chuyện này có rất nhiều cách sao lại dùng cách hại người khác mà cũng không đem lại lợi cho mình như thế này chứ.

Giản Thanh Doanh bế Tiểu Vũ Điểm đi ra ngoài, cũng là tránh cho Tiểu Vũ Điểm lại nói gì đó làm Sở Giang khó xử.

Đúng vậy, hiện tại Sở Giang rất khó xử, ông cảm thây mặt của mình không biết nên để đâu.

Lục Cẩm Vinh ngây ngốc nửa ngày cũng không biết phải phán ứng thế nào, anh có rất nhiều phán đoán, có thể Hạ Dĩ Hiên là người thông minh nhưng sau lại biến thành tội phạm, nhưng không nghĩ tới vụ này còn có sự tham gia của mẹ ruột Sở Luật.

Đẩy cháu gái mình xuống hố, xém chút hại luôn cả con trai.

Còn có, anh hít một hơi, Giản Thanh Doanh mẹ của anh là người rất hiểu chuyện, cũng là người rất lý trí, có một số việc tuy bà không nói ra những trong lòng bà đã rõ ràng, nên anh chắc chắn sau này mẹ anh sẽ không giống Tống Uyển, sẽ không đâm vào cổ họng con trai mình như vậy.

Mặt của Sở Giang nóng lên, ông trước tiên đi thăm con trai mình, cảm thấy rất phức tạp, nhưng giờ hình như ông không thể đứng đây thêm nữa, không có mặt mũi để đối diện với nhà họ Lục, càng không có mặt mũi để đối mặt với con và cháu gái mình.

Đứa trẻ nhỏ như vậy, mới có 5 tuổi, xém chút giết người vì ba mình, con bé cái gì cũng chưa biết, ông không dám tưởng tượng, chuyện này có phải sẽ gây ra tổn thương tâm lý cho con bé hay không?

Mà lúc này, Tiểu Vũ Điểm đang ngồi trên sopa, coi tv, chân bé cứ đung đưa, hình như không bị bất kì thứ gì ảnh hưởng tới.

"Bảo bối, nói cho bà nghe, con dùng dao đâm dì xấu xa kia sao?" Giản Thanh Doanh cẩn thận hỏi con bé.

Tiểu Vũ Điểm chớp mắt, sau đó gật đầu thật mạnh, sau đó nói: "Mẹ nói, con đâm không tính, mẹ đâm mới tính.”

Giản Thanh Doanh đột nhiên cảm thấy khóe mắt cay cay nhưng không dám khóc trước mặt đứa trẻ.

Tiểu Vũ Điểm chỉ là một đứa trẻ, cứ nghĩ là đâm người thì đâu có sao, nhưng đến rất lâu sau này, bé mới biết đây không phải là chuyện nhỏ, ngược lại nó có thể lấy mạng người.

Sở Giang lên xe, khuôn mặt mang theo sát khí khiến cho tài xế cũng phải sợ, nói năng cũng phải rất thận trọng.

"Lái xe." Sở Giang nhàn nhạt nói, nhưng sắc mặt vẫn chưa tốt lên được tí nào cả.

Tài xế vừa đi được một đoạn thì điện thoại ông vang lên: "Xin hỏi là Sở Giang tiên sinh phải không? "Điện thoại vừa thông, âm thanh bên kia truyền tới, là để tìm ông.

"Ừ, là tôi." Sở Giang xoay người, tầm mắt nhìn theo những cảnh vật không ngừng chuyển động.

"Xin chào Sở Giang tiên sinh, chúng tôi đã tìm được bà Tống và đứa trẻ rồi.”

Sở Giang dùng lực cắn môi, để cho người bên đầu dây tiếp tục nói.

Khi bảo mẫu mở cửa, Sở Giang cũng đã về tới, ông ngồi xuống sopa nhưng mắt luôn hướng về bàn tay đang nắm chặt Sở Tương của Tống Uyển.

Nhìn hai người họ như vừa từ dưới đất đào lên, mấy ngày rồi hình như chưa tắm, trên người đều là dính bẩn, trên tóc cũng dính đất, đây là hai người họ được người ta vớt lên từ bùn ra sao.

Tống Uyển vừa về tới nhà liền khóc khóc mếu mếu, kể lể mấy ngày nay phải chịu khổ sở ra sao.

Bà mất ví, mất tiền, mất điện thoại, không biết bị lạc tới cái nơi khỉ ho cò gáy nào nữa, bà chỉ có thể cùng Sở Tương dùng hai chân để đi về nhà, kết quả lại gặp một cơn mưa, hai người không tìm được chỗ trú nên phải chịu ướt, đã thế còn bị ngã trở thành cái bộ dạng này, hai người nhìn như hai bộ xương, muốn gọi xe cũng phải tìm người đồng ý chở họ, chứ nhìn bộ dạng này thì ai dám chở.

Họ muốn báo cảnh sát, nhưng tìm hoài không có sở cảnh sát nào cả, họ lại đành dùng hai chân mình cứ như vậy bước tới, cứ đi miệt mài như thế, bất kể là Tống Uyển hay Sở Tương đều phải chịu khổ sở như vậy, bọn họ dùng hai ngày trời ròng rã, cuối cũng tìm được một sở cảnh sát mới biết được là Sở Giang đang mải miết kiếm bọn họ.

Cho nên bây giờ họ mới có thể về nhà.

Tống Uyển khóc nửa ngày nhưng Sở Giang một chút lo lắng, một chút thông cảm, một câu an ủi cũng không có. Ánh mắt ông rất lạnh, lúc này nhìn Tống Uyển bằng ánh mắt rất xa lạ

Tống Uyển thấy ông như vậy, vốn bụng đầy tức giận, hiện tại lại có suy nghĩ muốn ly hôn với Sở Giang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK