Mục lục
Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Tuna

“Bốn năm trước, tôi đã nói cho cô, cô không phai con gái của tôi, tôi không có đứa con gái như cô, cái đứa nghiệt chủng của cô không có chút quan hệ nào cả.”

“Mẹ……” Hạ Nhược Tâm không thể tin được, đây có thể là lời mà một người phụ nữ có thể nói hay sao, “Mẹ, tại sao mẹ lại trở nên như vậy? Người thật sự là mẹ của con sao?” Người phụ nữ tàn nhẫn như vậy, thật sự là người mẹ đã từng yêu thương cô sao?

Trên mặt Thẩm Ý Quân vẫn mang theo ý cười lạnh, tình mẹ sao, bà có, nhưng sẽ không dành cho đứa con gái này, bà hận nó, hận đến khôn cùng.

“Tôi thật sự rất hối hậ khisinh ra cô, cô hại chết Dĩ Hiên, con bé tốt như vậy, tại sao?” Thẩm Ý Quân dạt tay của Hạ Nhược Tâm ra, sau đó lui về sau một bước, tựa như trên người cô có vi khuẩn, bệnh dịch lây nhiễm gì đó, dơ bẩn, đáng khinh.

Thân thể Hạ Nhược Tâm chấn động, kinh hoảng, tan nát cõi lòng “Mẹ, người quên rồi sao? Con mới là con gái của mẹ, Hạ Dĩ Hiên không phải, cô ta căn bản là không phải con ruột của mẹ.”

“Mẹ, người quên rồi sao? Khi còn nhỏ, chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, mẹ tiếc tiền mua quần áo cho bản thân, nhưng lại mua quần áo đẹp cho con, có đồ ngon, cũng sẽ nhường cho con, buổi tối, ngươi sẽ đem hết chăn đắp lên người con, cũng khôn màng tới bản thân sẽ bị bệnh, mẹ, chẳng lẽ mẹ không nhớ hay sao, ngay cả con còn nhớ rõ, tại sao mẹ có thể quên?”

Thẩm Ý Quân trong mắt có vài phần giãy dụa, sau đó trong mắt hiện lên một mạt mê loạn, lại là cắn răng, lý trí chiến thắng tình cảm.

“Chuyện trước kia, tôi đã quên hết rồi, chỉ duy nhất một chuyện tôi không thể nào quên, đó chính là cô đã hại chết Dĩ Hiên, cô đối đãi với Sở Luật ra sao, cô đã hủy hoại Hạ gia như thế nào.”

“Hủy? Ha ha…… Tôi đã huỷ hoại ai?” Hạ Nhược Tâm đột nhiên cười, cười sắp ra nước mắt, “Tôi huỷ hoại ai? Sở Luật đã kết hôn, không lẽ không hạnh phúc sao? Các người nói tôi hại chết Hạ Dĩ Hiên, chứng cứ đâu, các người tận mắt nhìn thấy sao? Các người dựa vào cái gì cho rằng tôi hại chết Hạ Dĩ Hiên, các người dựa vào đâu mà nói tôi hủy hoại Sở Luật, Hạ Dĩ Hiên có thể tin, Sở Luật có thể tin, còn tôi thì sao, chẳng lẽ tôi không đáng để các người tin tưởng?”

Hạ Nhược Tâm nắm chặt nắm tay, trước mắt không ngừng mông lung lại rõ ràng, mà thiên âm trầm muốn mệnh, áp lực khiến người ta thở không thông.“Tôi chưa từng hủy hoại ai cả, mà là tất cả các người hủy hoại tôi, huỷ hoại Tiểu Vũ Điểm của tôi.”

Cô cúi đầu, nước mắt tuôn như hai hàng suối nhỏ, nhẹ nhàng lóe, bàn tay cô sờ đến cánh tay trái, thứ cô mất còn chưa đủ nhiều hay sao? Tại sao còn muốn để cô mất đi con gái.

Con bé là hy vọng sống của cô, Tiểu Vũ Điểm của cô ngoan như vậy, đáng yêu như vậy, tại sao con bé phải chịu khổ như vậy.

Thẩm Ý Quân đột nhiên có chút sợ hãi Hạ Nhược Tâm điên cuồng lúc này, nắm chặt đôi tay thật sâu lâm vào lòng bàn tay, bà rõ ràng còn rất nhiều điều tàn nhẫn hơn nữa muốn nói, nhưng không biết vì sao lúc này vì sao bà không thể nói thành lời được.

Cô hít sâu một hơi, rồi hạ giọng, sau đó là lạnh lòng xuống.

“Cút, cô cút cho tôi, tôi sẽ không giúp cô bất kỳ cái gì hết? Cô còn không phải là đến đây để đòi tiền sao? Cô hại chết đứa con gái duy nhất của Hạ gia, cô dựa vào cái gì mà cho rằng chúng tôi sẽ giúp đỡ cô.”

Thẩm Ý Quân nói xong, xoay người muốn thoát khỏi nơi khiến bà ngột ngạt, mỗi một lần nhìn thấy đứa con gái này, bà luôn có cảm giác áp lực, luôn có cảm giác không thoải mái.

Cho nên, bà phải rời khỏi, bà không muốn nhìn thấy cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK