Đèn đột nhiên tắt, toàn bộ căn nhà tối om đầy hắc ám. Đối với người khác như nào thì cô không biết, nhưng đối với cô lúc này thì đó chính là an toàn, ẩn trong bóng đêm an toàn.
Cô không biết mình ngồi chỗ này đã bao lâu, cô cũng không biết mình đã duy trì tư thế này bao nhiêu thời gian. Dù cô mỏi tới sắp hỏng mất nhưng cũng không dám cử động thân mình một chút, cũng không dám lớn tiếng thở dốc, chỉ đem bàn tay nhẹ ôm lấy mặt mình.
Người phụ nữ bên ngoài, sau một hồi tắm rửa, một hồi làm đẹp, trên bàn đều bày biện các đồ đã dùng, còn có hương hoa hồng nhàn nhạt. Bạch Lạc Âm vẫn luôn rất thích tắm trong cánh hoa hồng, cô thích hưởng thụ, từ đồ dùng đến đồ ăn đều là loại tốt nhất.
Hạ Nhược Tâm kỳ thật không nghĩ cần gì tới tắm trong hoa, cô chỉ cần tắm trong nước ấm, có một bát canh nóng, có một bát mì nóng có thể ăn, còn cần một ly nước có thể uống.
“Anh đã về.” Đột nhiên âm thanh Bạch Lạc Âm thốt ra vui vẻ, tiến lại gần đón.
Hạ Nhược Tâm mở hai mắt mệt mỏi, từ khe hở cô chỉ có thể nhìn thấy một đôi chân trắng nỡn, mà phía trước còn có một người đàn ông.
Trong không khí đầy vị ái muội, như vị hương của tình yêu ngột ngào, cô dường như nghe được tiếng môi hôn nhau. Mà cô thật đoán đúng rồi, người đàn ông ôm người phụ nữ lên, đã sớm không còn đứng trên mặt đất, rồi sau đó trong chiếc gương đối diện ngăn tủ kia đã là một đôi nam nữ quện lấy nhau.
Hạ Nhược Tâm quay mặt, mũi cay cay, khóe mắt cũng căng ra.
Cô biết bọn họ kết hôn, cũng biết một đôi vợ chồng không có khả năng chỉ đắp chăn bông nói chuyện phiếm.
Sau đó không lâu toàn bộ trong tròng đều truyền đến âm thanh phóng túng.
Người đàn ông thở dốc, người phụ nữ yêu kiều rên rỉ, còn thêm giường lớn thỉnh thoảng đong đưa gây tiếng động, có thể thấy được tình hình chiến đấu ở bên ngoài có bao nhiêu kịch liệt.
Thật lâu về sau âm thanh kia mới dừng lại, rồi sau đó từ phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào.
“Dật…” Bạch Lạc Âm gọi một tiếng, mà người đàn ông đã mệt mỏi không mở mắt được.
“Dật…” Lại một tiếng, người đàn ông vẫn không phản ứng. Anh ngủ rồi, ngủ say rồi.
‘Cạch’ một tiếng, hình như ngăn kéo bị mở ra. Hạ Nhược Tâm cẩn thận ghé mắt vào khe lò sưởi nhìn, từ bên trong cô thấy được mọi chuyện phát sinh ở bên ngoài, tuy ánh sáng thật mờ nhưng nhất cử nhất động của người phụ nữ kia đều không lọt khỏi ánh mắt cô.
Ngăn kéo bị mở ra, Bạch Lạc Âm lấy từ bên trong một cái hộp nhỏ.
Bỗng một tiếng vang gì đó, ngón tay Bạch Lạc Âm dừng lại, ánh mắt nhìn về phía lò sưởi. Hạ Nhược Tâm sợ hãi vội vàng bịt kín miệng mình, tới thở cũng không dám.
Bạch Lạc Âm nhìn một lúc, sau đó thu hồi tầm mắt. Có lẽ cô đã nghĩ nhiều, nếu không chính là có chuột, ngày mai kêu người mua một ít thuốc diệt chuột tới giết chuột, thật là đồ ghê tởm đáng chết.
Cô lấy ra ống tiêm, thuần thục lấy ít gì đó rồi tiêm vào cánh tay Cao Dật.
Sau đó mới từ tốn thu hồi đồ vật trên bàn, lại thả vào bên trong ngăn kéo. Làm xong mọi thứ cô mới ngáp một cái rồi nằm xuống bên cạnh Cao Dật, cũng thuận tay tắt đèn ở đầu giường, sau đó không lâu hô hấp hai người đều là đều đều.
Hạ Nhược Tâm hiện tại cũng không tin được những gì chính mình vừa nhìn thấy. Nếu như không phải cô tận mắt nhìn thấy thì cô thật sự không tin được, Bạch Lạc Âm lại chích ma túy cho Cao Dật.
Đó là ma túy, là ma túy đấy.
Không phải Bạch Lạc Âm rất yêu Cao Dật sao, không phải yêu tới mức chính bản thân mình còn có thể không cần sao? Nhưng sao cô ta có thể làm Cao Dật nghiện ma túy, đây là hủy hoại anh, đây là muốn sinh mạng của anh, làm cả đời anh bị tra tấn.
Phu nhân Mỹ Phù nói, Cao Dật đã nghiện được một tháng, như vậy chính là nói từ ngày họ kết hôn kia Bạch Lạc Âm đã bắt đầu chích ma túy cho Cao Dật.
Lúc này tâm tình cô phức tạp, lý trí đã loạn, cô thật sự muốn đi tới cạnh người phụ nữ kia, muốn hỏi một câu vì sao phải chích ma túy cho Cao Dật.
Cuối cùng cô vãn nhịn xuống. Cô cắn mu bàn tay mình, nhịn xuống âm thanh.
Đến ngày hôm sau người nhà Bạch gia lại đi nghe giảng đạo, toàn bộ trong khuôn viên không còn ai thì cửa lò sưởi mới mở ra. Hạ Nhược Tâm từ bên trong bò ra, đôi mắt cô sưng đỏ, sắc mặt cũng trắng xanh, toàn thân trên dưới đều giống như bị rút cạn sức lực, ngay cả một động tác giơ tay nho nhỏ đều khiến cô khó có thể làm lúc này.
Đừng hỏi cô vì sao không chờ tới khi họ ngủ để rời đi. Cô không dám, cô không mạo được cái hiểm này. Cô đủ biết Bạch Lạc Âm rất ác ý, nếu cô bị bắt thì hậu quả không chắc cô có thể nhận được.
Cô cố sức đứng lên, chạy tới cái ngăn tủ kia, muốn kéo ra nhưng ngăn kéo này đã lại bị khóa. Mà chìa khóa ở trên người Bạch Lạc Âm.
Cô buông lỏng tay, cẩn thận đi tới mép tường, xác định bên ngoài không có ai mới từ trong lỗ nhỏ bò ra. Lúc này mặt cô đã xám như tro, ngay cả tóc cũng dính bết lại với nhau. Cô một hơi chạy thẳng về nhà, mở cửa ra cũng đóng lại ngay, người dựa vào cửa thả lỏng từ từ ngồi xuống mặt đất.
Cô nấc lên, tiếng khóc lớn bật ra.
Không ai biết cô rốt cuộc đã qua một đêm thế nào, cũng không có ai biết một đêm này có vị gì với cô, càng không biết một đêm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cô đứng lên đi tới toilet, trong gương sắc mặt cô tái nhợt, đôi mắt sưng vù, tóc cũng rối rắm thành đoàn.
Mở vòi nước ra, cô lấy tay vốc nước táp vào mặt, hy vọng nước này có thể khiến mình bình tĩnh lại. Đúng vậy, cô cần bình tĩnh, cô nhất định phải bình tĩnh. Cô vươn tay mở vòi hoa sen, người cũng đứng dưới dòng nước từ vòi sen chảy ra, mở to hai mắt, toàn bộ thế giới giống như đang có một trận mưa to bắng giá, mà cô ở trong mưa không đi ra.
Đi vào trong phòng ngủ, cô vô thức cuộn mình lại, một đêm này dường như đều vào trong mộng. Một Bạch Lạc Âm với khuôn mặt dữ tợn, cô ta thành một ác ma, rồi Cao Dật ngày càng gầy yếu cuối cùng thành đám xương trắng, một hồi lại Bạch Lạc Âm cầm một cây đao chém tới cô…
Đột nhiên Hạ Nhược Tâm mở hai mắt, cô thở hổn hển, ngực cũng phập phồng, quần áo trên người cô ướt đẫm.
Cô mở tủ quần áo thay một bộ đồ khác, sau đó mở cửa định đón Tiểu Vũ Điểm trở về, nhưng cuối cùng suy nghĩ vẫn để Tiểu Vũ Điểm ở lại nhà phu nhân Mỹ Phù thì tốt hơn.