Thật ra bây giờ Hạ Nhược Tâm giống trẻ đi chưa vững, cô bước đi mỗi bước luôn phải để tâm, có thể sống sót, chỉ cần vừa đủ để sống sót, với cô đã là bao nhiêu kì tích.
Đây là một nhà hàng Hàn Quốc mới khai trương, Giản Thanh Doanh cũng mới nghe nói, nhưng bà không thích lắm, cảm giác đồ ăn Trung Quốc vẫn là ngon nhất, dù mời bà bao nhiêu đồ vật, bao nhiêu đồ ăn đặc sản hiếm lạ, bà cũng chẳng thấy tốt tí nào, có điều cần nếm những đồ ăn mới một lần nên cũng thử tạm đi.
“Vào nhà hàng này đi,” Hạ Nhược Tâm cũng không chủ ý chọn, nhưng cô cũng muốn thử hương vị mới lạ, nếu không bây giờ về nhà chắc lại có một nồi canh to đùng đang đợi cô uống.
Canh của Tần Tuyết Quyên rất ngon, cũng có nhiều dinh dưỡng, nhưng cũng không thể uống hàng ngày, ngày nào cũng uống chỉ một loại canh đó chán đến mức muốn nôn, mà thật sự bây giờ nghĩ đến cô cũng chỉ muốn nôn ra.
Giờ nhất thiết cô phải đi ăn đồ ăn khác, chẳng qua lúc ở viện cô chỉ có thể ăn canh thôi, nên bây giờ cái gì cũng được, miễn không phải là canh thì cô đều thích.
Giản Thanh Doanh đối với kiểu nhà hàng thế này không xa lạ, bà cầm thực đơn gọi mấy món, đều là các món thanh đạm, những đồ hải sản linh tinh không để Hạ Nhược Tâm ăn là được.
Một lúc sau, đồ ăn họ muốn đã đến.
“Ăn đi”, Giản Thanh Doanh đặt đũa vào tay con gái.
“Cảm ơn mẹ,” Hạ Nhược Tâm nhận lấy, vội vàng ăn một miếng, từ lúc cô không cần quá cũng để ý đến thân phận, quan hệ với Giản Thanh Doanh càng thân thiết hơn một ít.
Không có gánh nặng lừa gạt, suy nghĩ lại càng nhẹ nhàng.
Hoan nghênh quý khách, bên ngoài lại có khách, nhà hàng này không có quá nhiều khách hàng, có thể là do mới mở, cũng có thể bởi vì quá đắt, Hạ Nhược Tâm vừa rồi xem thực đơn, đều là những món không rẻ.
“Anh Luật, mình ngồi đây được không?” Âm thanh vang lên đột ngột, làm Hạ Nhược Tâm vừa gắp được một miếng đồ ăn lại rơi xuống mâm.
“Sao thế con, không ăn được à?” Giản Thanh Doanh ăn một miếng, ngon mà, không thể là khó ăn được.
“Không phải, con chỉ không quen vị này thôi.” Hạ Nhược Tâm cầm lấy chiếc đũa, gắp một miếng thịt vào miệng mình, đã lâu cô không ăn thịt, chỉ uống canh là nhiều, Tần Tuyết Quyên biết cô bị tổn thương gan, nên ngày nào cũng nấu canh gan lợn để cô uống.
Cô ngẩng mặt, quả thật, hai người kia đang ngồi cách cô không xa.
Sở Luật như phát hiện cô đang nhìn chăm chú, quay đầu lại, đối diện với cô cười như không cười, ánh mắt hơi châm chọc,
“Anh Luật, anh đang nhìn cái gì?” Hạ Dĩ Hiên muốn nói chuyện cùng Sở Luật, lại phát hiện Sở Luật không chú ý đến cô, cô quay đầu nhìn lại, nháy mắt, mặt cô trắng bệch không còn chút huyết sắc.
Không thể nào, sao có thể như thế, chẳng phải tên kia nói là người đã chết, đã xử lý sạch sẽ sao?
Hạ Nhược Tâm mỉm cười, Hạ Dĩ Hiên, tôi không chết cô chắc thất vọng lắm, bây giờ đã không chịu nổi, sau này còn thế nào nữa nhỉ.
“Luật… anh Luật, em tự nhiên không muốn ăn ở đây, mình đi chỗ khác được không.” Hạ Dĩ Hiên đứng lên, nói năng lộn xộn.
Lúc này cô mới hiểu, lúc cô tưởng đã chết sau bốn năm lại trở về, vì sao người khác lại có ánh mắt như nhìn thấy quỷ như vậy, vừa hoảng sợ vừa sợ hãi, giờ Lục Tiêu Họa mà cô đinh ninh là đã chết xuất hiện trước mặt, lại có vẻ vô cùng tốt, cô mới thấu thế nào là sợ như gặp quỷ.
Làm sao Lục Tiêu Họa có thể sống, rõ ràng con dao đã ngập sâu, giống nhát dao đâm Tống Uyển, cũng bị thương như vậy, bà ta bây giờ là người thực vật, nửa chết nửa sống, sao cô ta lại không ảnh hưởng tí nào, có phải cô ta quay về báo thù, kéo cô cùng xuống địa ngục hay không.
Không, không, Hạ Dĩ Hiên tự trấn tĩnh, Lục Tiêu Họa còn thì sao, không cần quên, chính là cô gáihọ Lục kia cầm tù cô, hại cô thê thảm, nếu nói muốn trả thù, cũng phải là Hạ Dĩ Hiên cô mới đúng.
Cô không ngừng tự an ủi chính mình, nhưng cô cũng không muốn ngồi lại đây, kể cả sau này không có Lục Tiêu Họa cô cũng sẽ không đến đây.
Sở Luật áo khoác, nhấp môi mỏng không nói, xoay người đi theo phía Hạ Dĩ Hiên, bộ dạng bị bắt buộc rời đi.
Hạ Nhược Tâm đưa thêm một miếng thịt vào miêng, mũi bỗng xót xót, cô dùng sức nén nước mắt quay lại, cúi đầu, nhai cơm nuốt xuống bụng.
Trên đời, người bị Hạ Dĩ Hiên tính kế nhiều quá đi.
Đã vậy, để cô ta tiếp tục tính kế đi.
Lúc ra ngoài, Sở Luật đột nhiên dừng bước chân, đôi mắt anh rất đen và sâu, cứ nhàn nhạt nhìn chằm chằm Hạ Dĩ Hiên.
“Anh Luật, sao thế?” Hạ Dĩ Hiên bị Sở Luật nhìn đâm sợ, cô ôm cánh tay của anh, không biết vì sao anh lại nhìn chằm chằm như vây, trong lòng chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
“Anh Luật, sao anh lại nhìn em như thế?” Cô giả vờ dỗi, tránh đôi mắt mình sang bên.
“Em đang sợ cô ấy?” Sở Luật rút cánh tay mình ra khỏi tay Hạ Dĩ Hiên.
“Sợ, em sợ cái gì? Cô ta phải sợ em mới đúng,” Hạ Dĩ Hiên lớn giọng. Nhưng cô như vậy lại làm Sở Luật càng khẳng định, Hạ Dĩ Hiên sợ gặp Lục Tiêu Họa, rất sợ, không đúng, phải nói là vô cùng sợ hãi.
Hạ Dĩ Hiên cao giọng xong, nhớ ra gì đó, cô ngẩng mặt, trong mắt lăn ra vài giọt nước mắt.
“Anh Luật, anh xem em có nên sợ cô ta không, cô ta suýt nữa giết chết em rồi đấy!” Nếu thấy người khác nói như vậy, Sở Luật khả năng sẽ tin, nhưng Hạ Dĩ Hiên không phải người khác, cô là Hạ Dĩ Hiên, cô mà muốn sẽ không từ thủ đoạn phải có bằng được, nếu là người khác thiếu cô dù một cọng tóc cô thế nào cũng đem người ta giết chết không tha.
Anh khẽ nhếch đôi môi mỏng, nhăn mặt.
Anh vươn tay nắm cằm Hạ Dĩ Hiên, hung hăng bóp chặt.
“Dĩ Hiên, đừng quên, hôn nhân của chúng ta từ đâu mà có? Nếu cô lừa tôi, bất kì lúc nào tôi cũng có thể hủy bỏ mối quan hệ này, cô rõ chưa?” Anh xem cuộc hôn nhân này là hợp tác, không đúng, nói đúng ra là mua bán, anh cho Hạ Dĩ Hiên một cái hứa hẹn, đem bán chính mình. Đương nhiên bán chính mình cũng không hối hận. Ân tình này của anh với Lục gia, chẳng cần nói lại cho ai biết, vụ mua bán này, anh tiếp.
Sở Luật anh từ trước đến nay chưa bao giờ mua bán lỗ.