*Chưa rõ trợ lý là nam hay nữ nên mình dịch tạm là nam nhé.
Mân Quốc Thịnh khoát tay với trợ lý làm trợ lý đi ra ngoài trước, anh còn có chuyện khác cần giải quyết.
Trợ lý vốn muốn nói gì đó, cuối cùng thấy Mân Quốc Thịch thật sự không muốn nói gì thêm nên chỉ có thể đi ra ngoài trước.
Kỳ thật anh nói chính là, ngân hàng đã không cho bọn họ vay thêm, hơn nữa các cổ đông gần đây cũng không yên ổn, có mấy người đã trộm đem bán cổ phần trong tay cho người khác. Mà Mân Quốc Thịnh thân là tổng giám đốc lúc này không ra mặt vay ngân hàng, anh chỉ là trợ lý, thân phận như vậy sao có thể có thể gánh được trách nhiệm, đến lúc đó đâu phải chỉ đơn giản là ngồi tù. Hơn nữa anh ta vẫn là người kế thừa Mân gia, tài sản của Mân gia về sau liền phải giúp đỡ lấp lại lỗ hổng cho tập đoàn Sở Thị.
Trong tay anh hiện có ba mươi lăm phân cổ phần, căn bản là tự làm tự chịu. Lúc này Sở Thị chính là củ khoai lang phỏng tay, “Hàng Ngọc” xác thật là có thể kiếm được tiền, về sau sẽ là cửa khẩu biển lớn nhất thành phố này, đến lúc đó nơi này có thể phồn hoa ngang với thủ đô, cũng có khả năng sẽ là một cảng mậu dịch quốc tế khác. Ai ai cũng biết, ai ai cũng tin tưởng, ai ai cũng muốn có phần, nhưng thật sự là quá phỏng tay. Không có tài lực nhất định căn bản không thể làm được, chỉ công trình kia cũng đã khiến anh có áp lực như bị mấy tảng đá lớn đè, cũng muốn đem tài sản vốn không còn nhiều lắm của Sở Thị bán ra ngoài.
Vấn đề hiện tại là, anh muốn vận dụng Mân gia, đầu tiên là lấp lại lỗ thủng này, mà hiện tại anh cũng không thể bỏ mặc Sở Thị. Lúc trước vì mua những cổ phần kia anh đã đem hầu như toàn bộ tài sản của gia đình để mua vào, hơn nữa cũng đã ném vào Hàng Ngọc không ít tiền, thêm việc hiện tại ngân hàng luôn coi Sở Thị là của Sở Luật chứ không phải của Mân Quốc Thịnh anh, cho nên họ không tin tưởng.
Như thế nào mà anh lại bức chính mình đến nông nỗi này?
Như thế nào mà anh lại biến chính mình thành như này?
Như thế nào mà anh lại tự tìm đến hoàn cảnh rồi rắm này?
Giá trị tập đoàn Sở Thị ngày càng thấp, những cổ đông kia mỗi ngày đều nhiều chuyện, cũng có người liền bán hết cổ phần của mình đi. Lúc này Mân Quốc Thịnh đều là ốc không mang nổi mình ốc, sao mà còn có thể lo cho bọn họ.
Về phía Mân gia cũng có rất nhiều câu ai oán mà tới lúc này Mân Quốc Thịnh mới biết, cái gì mà ‘hổ xuống đồng bằng bị chó khinh’. Những đám cỏ đầu tường sao có thể biết ơn báo đáp, lúc anh vừa thu mua khối thịt mỡ Sở Thị này mỗi người đếu tới cắn một miếng, quả thật đều hết lời khen ngợi, hiện tại xảy ra chuyện một đám lại trở mặt như vậy.
Cha anh ban đầu là vẫn cố gắng duy trì, rốt cuộc Sở Thị thật sự là khối thịt mơ to, đương nhiên cũng là củ khoai lang phỏng tay, lúc này đành phải xem bọn họ có thể vượt qua hoàn cảnh hiểm nghèo này được không.
Trước tiên Mân Quốc Thịnh mượn từ Mân gia khoảng hai trăm triệu, nhưng lại cứ đi xuống thế này ngay cả Mân gia cũng có khả năng bị kéo xuống theo, cho nên Mân gia bên kia cũng bắt đầu cẩn thận.
Còn ngân hàng vẫn luôn không cho vay, một bên cực thiếu tài chính, bên kia mỗi ngày lại đòi tiền, Mân Quốc Thịnh quả thực đều sứt đầu mẻ trán.
Anh không còn cách nào khác chỉ có thể tiếp tục về Mân gia, nhưng đã mang đi hai trăm triệu, dù cha anh là chủ Mân gia cũng không muốn tiếp tục đi xuống.
Nếu cứ tiếp tục cho Sở Thị mượn tiền thì có lẽ sẽ khiến Mân gia cũng rỗng túi, hiện tại tổn thất của bọn họ không chỉ là hai trăm triệu kia, nếu vốn lưu động có vấn đề thì những đơn hàng kia cũng không thể thực hiện được, lúc ấy không chỉ là mất tiền mà các khoản vay khác kéo theo, tính ra sợ là Mân gia sẽ bị hủy diệt một nửa.
Mân Quốc Thịnh không có được tiền, cuối cùng không còn cách nào khác chỉ có thể đem cổ phiếu của mình cầm cố để vay ngân hàng, sau đó lại tiếp tục đầu tư vào Hàng Ngọc. Chỉ cần Hàng Ngọc ổn sẽ giải quyết được mọi vấn đề.
Đây gọi là hủy đi đông tường bổ tây tường.
Nhưng anh quăng vào đó như ném đá ao bèo, căn bản không có bất cứ tác dụng gì. Lúc này anh mới biết dự án Hàng Ngọc kia quả thực chính là quỷ hút máu, là một cái động không đáy, lúc này anh muốn trốn cũng là trốn không thoát khỏi cái động này.
“Cái gì, lại tới đòi tiền.”
Anh bỗng nhiên đứng lên, đột nhiên cảm giác đầu váng mắt hoa. Gần đây cũng không ngủ ngon, kết quả đầu óc cứ ong ong, người cũng đã ngã lăn ra đất khiến trợ lý khiếp sợ vội vàng đưa anh vào bệnh viện.
Khi anh tỉnh lại nơi này đã không có bác sĩ hay y tá, chỉ còn một mình anh, ngay cả một người chăm sóc cũng không có, ngay cả trợ lý cũng không ở đây.
Trước nay anh chưa từng cô đơn như vậy, chưa từng bất lực như vậy. Mà lúc này anh còn chưa cùng đường cũng đã cảm thấy mình như là người cô đơn.
Khi trợ lý xuất hiện ở bệnh viện cũng lộ rõ vẻ mệt mỏi, giống như sắp khóc.
“Làm sao vậy?” Mân Quốc Thịnh ngẩng mặt lên nói, đã có cảm giác không tốt. “Nói đi, có chuyện gì?”
“Tới kỳ trả nợ.” Trợ lý khó khăn nói.
“Khụ…” Đột nhiên Mân Quốc Thịch ho khan lên, anh xua tay để trợ lý đi ra ngoài trước.
Bởi vì anh biết khi ngân hàng thúc trả nợ mà anh lại không có năng lực trả nợ thì sẽ có hậu quả gì, căn bản là mọi cổ phần anh đã đem cầm cố vay sẽ không giữ được nữa.
Đúng vậy, phải gán nợ. Anh đã nói, hiện tại Sở Thị chính là củ khoai lang phỏng tay, tuy rằng cũng là một thịt mỡ lớn nhưng không phải ai cũng gặm được.
Vài ngày sau đó trợ lý lại tiến vào, nói những cổ phiếu đó đã bị ngân hàng bán đấu giá, mà có người đã mua, muốn gặp Mân Quốc Thịnh trao đổi một chút.
Mân Quốc Thịnh cười khổ một tiếng, kết quả một chút nước luộc cũng không có được, vẫn là lạc một thân tao, hơn nữa trên người còn cõng một đống nợ lớn. Anh vẫn là tổng tài của Sở thị, những món nợ này vẫn phải do anh gánh.
Một tuần sau anh xuất viện, sắc mặt không quá tốt, thậm chí còn trắng bệch như quỷ. Lúc vào trong phòng họp, toàn bộ phòng họp cũng chỉ rải rác vài người nắm vài phần trăm là các cổ đông già, còn lại phần lớn đã bán hết để giữ lại một chút tiền sinh hoạt. Với tình trạng này bán thì không nỡ, nhưng không bán thì cố phiếu xuống thấp lại càng đau.
Cửa được mở ra, một người đàn ông cao lớn điềm tĩnh bước vào như một trận gió lạnh nháy mắt thổi qua khiến căn phòng như một nơi băng sơn tuyết địa.
“Là ngươi?” Mân Quốc Thịnh bỗng nhiên đứng lên.