Mục lục
Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những người bên ngoài cảm thấy mình rất may mắn, bên trong cửa hàng cửa kính đã bị phá hỏng, khói đặc cuồn cuộn.

Lúc  này yết hầu của  Hạ Nhược Tâm giống như bị dao cắt, cô ngồi xổm xuống, lần đầu tiên cô nếm trải cảm giác cận kề đến cái chết như thế, dường như là gần trong gang tấc.

Cô thấy mình sống gần hai mươi mấy năm trời, nhưng lại giống như một vở kịch của cuộc đời.

Cô nhớ năm đó dưới bóng cây đại thụ, một đứa bé trai đã nói với cô muốn cưới cô làm vợ, nhưng khi đứa bé kia trưởng thành lại quên mất cô, cô nhớ còn có người đã giúp đỡ cô rất nhiều, Cao Dật. Còn có ai, còn có ai, trong phút chốc cô dường như đã không còn nhớ gì nữa rồi.

Trong kí ức sâu nhất của cô, khắc cốt nhất cũng chỉ có hai người đàn ông này, một người là cô không trả được hết nợ, người kia là cô không trả được hết tình.

Cô gục mặt ở dưới đầu gối, trong nháy mắt không biết vì sao nước mắt đã rơi đầy mặt.

Nêu chưa đạt được ước mống, cô nhất định đi làm…

Nếu đường vẫn chưa đi hết, cô nhất định đi hết…

Nếu có chuyện khiến cô không thể yêu, cô nhất định sẽ đi cầu…

Người được đưa rên ngoài đã gần tới mặt đất, một đám người trong cửa hàng được cứu ra, khóc lớn bên ngoài, cảm thấy may mắn khi mình được sống sót sau đợt tai nạn kinh hoàng này, nhưng trong đó sự sợ hãi vẫn là nhiều hơn.

Khi xe cứu hỏa đến, ngăn cách mọi người ở ngoài, bên trong cửa hàng bây giờ cũng dày đặc khói.

Sở Luật dừng xe lại, bất chấp mình có phải hay không vượt qua rào chắn, vừa thấy được thảm cảnh trước mắt  liền cảm gác đầu mình ong lên một tiếng, anh không thể suy nghĩ được cái gì trong lúc này.

Bàn tay anh đổ đầy mồ hôi, anh ngẩng đầu, không dám nhìn đến thứ gì, mọi thứ đều làm lòng anh đau đớn.

Chân anh bây giờ dường như đã nhũn ra một chút.

Anh đã bước gần tới rào chắn, vừa muốn tiến lên một bước nữa nhưng lại bị nhân viên cứu hỏa bên trong chặn lại.

“Xin lỗi, xin lui về phía sau.”

“Lui ra phía sau?” Sở Luật âm lãnh cười, “Vợ con tôi đang ở bên trong, anh bảo tôi lui về phía sau, anh nói cho tôi đi, tôi phải lui như thế nào đây?”

Lúc này bộ dáng của anh lãnh đạm tàn nhẫn, lại cơ hồ đã cắt đứt được cổ họng của đối phương, nhân viên cứu hỏa không khỏi lui ra phía sau một bước, dường như đã bị người đàn ông này dọa sợ đến quên cả phản ứng.

Sở Luật hướng bên kia đi qua, lúc này ở bên kia, một nhân viên cứu hỏa đang an ủi một đứa bé đang khóc nức nở, đứa nhỏ tầm ba bốn tuổi, rất xinh đẹp, đáng yêu nhưng hiện tại đứa bé khóc lên lại làm người khác rất đau lòng, đứa bé thỉnh thoảng gọi mẹ, nhưng họ lại chưa mang mẹ của bé ra.

Đứa nhỏ này khóc đến nỗi người lính cứu hỏacũng không có cách nào khác, một người đàn ông vừa đối diện với biển lửa thời điểm này lạt bình tĩnh, nhưng đối mặt với một đứa bé như này lại khiến danh đổ mồ hôi lạnh.

Lúc này ngực nhân viên cứu hỏa đột nhiên nhẹ bẫng, anh sửng sốt, vừa rồi anh vừa ôm một đứa nhỏ trong ngực nhưng bỗng chốc lại được người đàn ông bên kia ôm lấy.

Tiểu Vũ Điểm vừa thấy Sở Luật thì nghẹn ngào, không còn gào khóc như vừa nãy.

“Chú, chú…”

“Ngoan, không sợ, chú ở đây”, anh đem con gái ôm vào lồng ngực.

“Chú, con muốn mẹ, con muốn mẹ”, bé khóc, giọng bé khàn khàn từ trong ngực Sở Luật thút thít.

Lòng Sở đột nhiên trở nên căng thẳng, cái cảm giác này làm anh hít thở không thông, làm anh thấy thật khó để hô hấp.

“Mẹ của đứa bé đâu?” Anh đột nhiên vươn tay, tóm chặt người lính cứu hỏa: “Tôi muốn hỏi mẹ đứa bé đâu, vợ của tôi đâu, người đâu rồi, người đâu?”

Động tác của anh thô bạo, khuôn mặt dữ tợn, thanh âm lạnh lùng, đột nhiên bị hỏi như thế làm người nhân viên chữa cháy hơi rùng mình một chút.

“Tôi…” Người nhân viên cứu hỏa liếm một chút đôi môi nứt nẻ của mình, sau đó anh ngâng đầu, nhìn về phía nhà trung tâm mua sắm, nơi đang mù mịt khói đặc, người phụ nữ kia vẫn chưa được cứu.

Đột nhiên, trong ngực anh dường như có gì đó nặng thêm một chút, đưa lại đứa bé cho người nhân viên cứu hỏa trông, một người đàn ông thân vận tây trang thẳng phau, định hướng phía trung tâm mua sắm bên trong chạy tới, nhưng lại bị người xung quanh khẩn cấp ngăn lại.

“Tiên sinh, bây giờ không thể vào trong, mọi lối đi đều đã bị phong tỏa, bên trong khói quá dày đặc.”

“Vợ tôi ở đâu?” Sở Luật đột nhiên mất kiểm soát, thể chất của Sở Luật trước nay đều rất tốt, lúc này, chỉ một quyền thôi nhưng làm một nhân viên ngã bệch xuống mặt đất, như thế lại càng lôi kéo thêm nhiều người tới ngăn cản anh.

“Ở lầu sáu lửa cháy rất lớn, tuy rằng dốc cả đội chữa cháy cố hết sức khống chế  ngọn lửa, nhưng trong cả cửa tiệm lại bị thiêu rụi hết thảy, không kể là hàng hóa, ngay cả người cũng không có hi vọng cứu được.”

Sở Luật đứng lên, hướng về phía trước chạy tới, thì bên kia một bác sĩ đang vội chạy tới, đối với hộ sĩ bên cạnh nháy mắt, tên hộ sĩ kia gật đầu rồi  lặng lẽ đến gần Sở Luật, thừa dịp Sở Luật không chú ý thì đâm ống tiêm hướng về phía trước.

Liều thuốc nhanh chóng phát huy tác dụng, một lúc sau, Sở Luật cảm giác sức lực trong người bị trút hết, anh nắm chặt tay, thân thể hơi lảo đảo sắp đổ, đột nhiên anh lấy hay tay bưng kín mặt mình, trong nháy mắt người ta thấy được người đàn ông này đang khóc.

Hắn khóc, hắn thế nhưng đang khóc.

Thuốc đang dần thấm vào trong máu, dần dần lan ra khắp cơ thể, dần lấy đi hết sức lực của anh, ý thức của anh.

Nước mắt anh rơi trên mặt đất, một giọt, một giọt, ánh sáng bắt đầu mờ dần. Nhưng anh vẫn cố đứng thẳng thân mình, cố gắng giữ lại cho mình một tia ý thức.

Đầu óc của anh trống rỗng, sinh mệnh của anh bây giờ cũng trống rỗng, lúc này anh chỉ suy nghĩ được một điều là, nếu cô đã chết, như vậy anh cũng không muốn sống nữa.

Gần hai mươi năm.

Năm đó, anh định ra hôn sự, tự mình cưới một người phụ nữ về nhà, nhưng anh cũng vứt bỏ người đó, hiện tại anh muốn dùng nửa đời sau của mình để bù đắp cho người đó, thế nhưng vì sao ông trời lại không cho anh cơ hội.

Không, trước giờ anh vẫn luôn tin tưởng, cho dù là bao lâu, mười năm cũng được, hai mươi năm cũng được, cho dù đến già anh cũng muốn, một ngày nào đó, bọ họ sẽ quay lại như trước, cứ như vậy làm bạn cũng được, cho dù là như thế anh cũng nguyện ý, nhưng tại sao ông trời lại mang cả hi vọng của anh mai táng lại chỗ này, để chúng bị đốt thành tro bụi như thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK