Sở Luật quay đầu lại, khóe môi hơi gương cao, tuy rằng không phải là nụ cười vô cùng thoải mái, tuy nhiên lại cũng tốt giống như hòa hợp làm vơi bớt chút cảm giác nguội lạnh.
"Không có gì."
Hạ Nhược Tâm ôm lấy cái chăn, cũng chẳng thẹn thùng là mấy, cứ coi như là thói quen đi.
"Em nghĩ, anh là một người cha tốt."
"Nhưng không phải là người chồng tốt đúng không?"
Sở Luật tiếp Hạ Nhược Tâm một câu, mà Hạ Nhược Tâm trầm mặc, đúng vậy, không phải là một người chồng tốt.
"Em yên tâm, người phụ nữ kia không đến nữa đâu."
Sở Luật đặt cặp xuống, lại nắm lấy bàn tay nho nhỏ của con gái:
"Anh nói rồi, anh đời này sẽ không có những người phụ nữ khác, sẽ không cho Tiểu Vũ Điểm người mẹ kế nào hết. Con gái anh chịu nhiều đau khổ như vậy, làm sao anh có thể để một người bất định làm tổn thương con bé được."
"Bao gồm cả mẹ anh sao?"
Hạ Nhược Tâm hơi nhếch môi, khóe môi nở cụ cười có chút vui vẻ, có chút lành lạnh, cũng có chút đùa cợt.
"Đúng."
Sở Luật không chút do dự đáp trả:
"Cũng bao gồm cả mẹ anh, anh sẽ không đưa con bé đến Sở gia, điều đó chắc em rõ nhất mà."
Hạ Nhược Tâm đương nhiên là rõ, thái độ Sở Luật cái ngày đó đối với Tống Uyển có thể nhìn ra, hơn nữa anh cũng đã nói trắng ra, anh không thích Sở Tương, cũng sẽ không khiến Sở Tương cùng Tiểu Vũ Điểm có cơ hội chạm mặt nhau.
"Nhược Tâm, anh có thể hỏi em một việc hay không?"
Một lúc sau, Sở Luật đột nhiên hỏi, một đôi mắt đen u ám gần như không thấy chút ánh sáng le lói.
Hạ Nhược Tâm gật đầu, nhưng không biết là anh muốn hỏi điều gì?
"Em có tái hôn không?"
Sở Luật hiểu rõ Hạ Nhược Tâm, cô sẽ không, thế nhưng người phụ nữ trước mặt anh bây giờ không chỉ là Hạ Nhược Tâm mà còn là Lục Tiêu Họa, Hạ Nhược Tâm sẽ không làm thế, không có nghĩa Lục Tiêu Họa sẽ không.
"Không."
Hạ Nhược Tâm lắc đầu, lúc cô không có trí nhớ, chưa từng có ý nghĩ như vậy, bao gồm cả Cao Dật, hiện tại càng không muốn.
"Kỳ thật, cho tới bây giờ em đều không có nghĩ qua, em và anh sẽ giống nhau, sẽ không tìm cho con gái một cha dượng, đem con gái mình làm con nhà khác, thậm chí giống như em trước đây."
Sở Luật đứng lên, sau đó đi tới trước mặt Hạ Nhược Tâm, hơi hơi cúi xuống thân thể của mình, ánh mắt song song với mắt Hạ Nhược Tâm, nét mặt của anh lúc này rất nghiêm túc, một đôi mắt đen như nước sơn, như ban đêm chiếm hết lấy ban ngày.
"Nhược tâm, em có muốn cân nhắc đến anh một chút không?"
Lúc Hạ Nhược Tâm vừa muốn mở miệng thì Sở Luật đã cắt ngang cô:
"Em khoan hẵng từ chối, để anh nói hết đã."
Anh đưa tay đặt ở trên vai Hạ Nhược Tâm, sau đó nhẹ nhàng nắm chặt:
"Anh biết rõ giữa chúng ta đã xảy ra rất nhiều chuyện, có những tổn thương không cách nào vãn hồi, cũng không có cách nào đền bù, nhưng giữa chúng ta vẫn còn cơ hội đúng không? Em không muốn tái hôn, anh cũng không muốn, thế nhưng là, chúng ta có thể cùng nhau nuôi dưỡng Tiểu Vũ Điểm, như vậy không tốt sao? Tiểu Vũ Điểm không có mẹ kế cũng sẽ không có cha dượng, chỉ có cha mẹ ruột của con bé, chúng ta cũng sẽ không để con thiệt thòi, chỉ biết thật sự thương yêu con, con sẽ không biến thành Hạ Nhược Tâm thứ hai, như vậy còn chưa đủ sao?"
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng cầm chặt lấy tấm chăn, mà tầm mắt của cô cũng nhìn sang con gái bên cạnh, Tiểu Vũ Điểm là một tay cô nuôi lớn, cô sợ nhất cái gì, là còn bé sẽ biến thành Hạ Nhược Tâm thứ hai, hoặc là biến thành một Hạ Dĩ Hiên được bố cưng chiều quá mà sinh hư.
Hai điều này, chính là thứ cô lo lắng nhất.
Chỉ là, cô thật sự có thể sẽ cùng sống chung với Sở Luật sao, có phải là một tai họa khác hay không, thế nhưng là, cô lại không thể không nói, lời của Sở Luật, đúng là làm xúc động trong nội tâm vô cùng nhạy cảm của cô.
Sở Luật biết rõ cô muốn cân nhắc, vì vậy cũng không ép buộc cô.
Còn có một việc, hanh không có nói cho cô biết, mặc dù không biết cô không phải là muốn biết rõ.
"Nhược Tâm, việc của Cao Dật em muốn nghe không?"
Mà giữa lúc quyết định, cuối cùng anh còn muốn trưng cầu ý kiến của cô, muốn nghe hoặc là không muốn.
"Anh nói đi."
Hạ Nhược Tâm lại một lần nữa nghe đến cái tên này, tựa hồ cũng nhớ lại lúc xưa, người đàn ông kia đã cùng cô đi qua thời kì khó khăn nhất, người đàn ông đã từng nói sẽ đối tốt với cô, người đàn ông mà cô cho rằng vĩnh viễn sẽ không thể nào rời bỏ, kỳ thật đã sớm bỏ đi, lúc anh ấy cưới Bạch Lạc Âm, lúc anh để cô rời đi...
Mọi chuyện khi đó đều đã qua...
"Anh ta và Bạch Lạc Âm phục hôn rồi."
Sở Luật nhìn chằm chằm vào đôi mắt khẽ run lên của Hạ Nhược Tâm, tựa hồ có thể nhìn thấy run rẩy, nhưng cũng có thể không thấy.
"Bọn họ ngày hôm qua đã phục hôn, hơn nữa..."
Sở Luật lông mày cũng khẽ giật một cái:
"Anh đã tặng cho mẹ anh ấy một phần đại lễ, đủ để bọn họ sống vô ưu vô lo cả đời rồi. Mẹ anh ấy cũng nhận rồi, còn dùng số tiền ấy mua phòng tân hôn và làm lễ cưới nữa."
Vấn đề tiền bạc, có lẽ Vệ Lan lúc đầu còn có thể lo lắng, nhưng mà Cao gia hiện tại đã không còn như quá khứ, mọi thứ ở quá khứ, đều đã ở lại thời kì của Bạch Thần Phong rồi, vì cháu trai chưa ra đời nên Vệ Lan sẽ vứt bỏ hết tất cả sự tự tôn và nghi kị của mình, đem toàn bộ những thứ này để lại cho con cháu của mình.
Không thể nói bà như vậy là không tốt, chỉ có thể nói, bản thân có chút ích kỉ.
"Cảm ơn."
Hạ Nhược Tâm đã biết ý tứ của Sở Luật, cũng biết anh làm như vậy, là vì cô, vì vậy tại điểm này, cô vẫn muốn nói với anh một lời cảm ơn.
"Không cần."
Sở Luật đứng thẳng thân thể, ánh mắt nhìn Hạ Nhược Tâm có chút phức tạp, người phụ nữ trước mặt mình yêu nhiều đến vậy, thế nhưng lại đặt trái tim ở người đàn ông khác, nói thật, cảm giác như vậy, thật là, rất đắng chát đấy.
Anh đi tới cửa, mở cửa.
"Còn có..."
Anh dừng lại nói:
"Anh vừa mới nói đấy, xin em hãy cân nhắc lại."
Nói xong, anh mở cửa, lại nhẹ nhàng đóng lại.
Hạ Nhược Tâm ngẩng mặt lên, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng, tựa hồ trong không khí còn lưu lại hơi thở của người đàn ông kia, một loại mùi hương khói bụi thoang thoảng, cô thoáng dao động một cái, cuối cùng nhoài người lên đầu giường, mà chỗ đó để một chiếc hộp bọc vải nhung tinh xảo, cô cầm chiếc hộp lên mở ra, thứ bên trong cũng làm lòng cô đột nhiên đau xót.
Là viên kim cương mà Sở Luật năm đó đã bỏ ra món tiền khổng lồ mua cho cô, một viên kim cương lớn như trứng bồ câu hết sức hiếm có, cô nhớ năm đó vô đã vứt đi, cũng là vứt đi với bùa hộ thân của mình, về sau, bùa hộ thân trên người cô, mà cô đưa cho Tiểu Vũ Điểm, về phần cái nhẫn kim cương này, hẳn là trên người Lục Cẩm Vinh, chỉ là hiện tại tại sao lại nằm trong tay Sở Luật, cô cũng không biết. Cô đem chiếc nhẫn đặt lại trong ngăn tủ, thế nhưng một hồi lại cầm lên, đặt trong túi xách của mình, cái này là của cô.
Đúng vậy, là của cô, về sau nếu có lúc đói lắm, bán đi còn có thể có một đường thoát.
Cô kéo chăn cho con gái, rồi cứ như vậy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái một hồi lâu. Ngày mai là thứ hai rồi, cô có thể đưa con gái về nhà.