Lục Tiêu Họa chỉ cười, nhưng có một số việc cũng chỉ có cô mới biết được.
Cô không biết trước kia cô và Vệ Lan rốt cuộc quen nhau như thế nào, nhưng Vệ Lan đối với cô không đủ thân thiết, đối xử cũng có chút khách khí. Vệ Lan hẳn biết rõ chuyện giữa cô và Cao Dật nhưng cô cảm nhận được trong lòng bà cũng không quá thích cô.
Cô nhận ra nhưng cô sẽ không nói.
Cô hiểu cũng lại giả ngu.
“Mẹ, mẹ nghỉ ngơi một chút đi, con cùng Tiểu Hoa ra ngoài một chút.”
“Đi đi.” Vệ Lan than một tiếng. “Con bảo Lạc Âm tới đây với mẹ, chúng ta nói chuyện về người kia, cũng là nhớ lại một chút ký ức.” Bà nói xong liền không nói gì nữa.
“Tiểu Hoa, em chờ anh một chút.” Cao Dật chạm nhẹ vào bả vai cô. “Một lát anh quay lại ngay.”
“Được.” Lục Tiêu Họa đồng ý, cô ngồi trên ghế không làm gì, Vệ Lan cũng đưa lưng về phía cô, nhìn dáng vẻ cũng không định nói chuyện cùng cô, cho dù là chuyện phiếm.
Không lâu sau Cao Dật đưa một cô gái tới, cô gái này rất gầy nhưng gương mặt lại thật xinh đẹp, nếu cô ấy béo một chút, lại ăn mặc thời thượng một chút, trang điểm thêm vào thì hẳn không thua những người mẫu chuyên nghiệp.
Cô đi tới, gật đầu với Lục Tiêu Họa một cái sau đó ngồi bên cạnh Vệ Lan.
“Dì à, con tới.” bạch Lạc Âm cười cười nói, nụ cười của cô phai nhạt rất nhiều, cũng bình thản rất nhiều, chỉ là lại khó giấu sự mệt mỏi cùng bất lực.
“Lạc Âm, con với ba rất giống nhau.”
“Ba con cũng nói như vậy.” Bạch Lạc Âm xoa mặt mình. “Nhưng về sau chúng ta lại không gặp được ông ấy nữa.”
Lục Tiêu Họa đi ra, cô cũng không muốn nghe tiếng khóc của hai người phụ nữ này, bởi vì cô không hiểu gì cả, bởi vì cô cũng không thể đồng cảm như bản thân mình cũng bị, cho nên cô không thể dung nhập, tóm lại không thể khi bọn họ khóc mà cô lại cười nói chuyện đi.
Cô đứng ở cửa, từ nơi này có thể nghe được tiếng Cao Dật đang khuyên cái này khuyên cái kia, nhưng nước mắt của hai người phụ nữ cũng không phải sẽ khuyên được, có khi càng khuyên lại khóc càng nhiều.
Sau đó không lâu có tiếng cửa được mở ra, Cao Dật đi ra, dường như anh rất mệt mỏi, ấn đường cũng có thêm nhiều nếp gấp.
“Anh xin lỗi.” Anh nói. “Cha kế của anh vừa mất cho nên tâm tình mẹ anh không tốt.”
“Em hiểu.” Lục Tiêu Họa tự nhiên sẽ không trách anh, kỳ thật đối với cô giữa bọn họ cũng chỉ là bạn bè nam nữ. Cô là gì của anh, anh là gì của cô?
“Cảm ơn.” Cao Dật vẫn cười dịu dàng như trước nhưng tầm mắt anh vẫn luôn chú ý tới phòng bệnh phía sau, luôn có chút thất thần.
“Đi đi, em còn chưa ăn cơm, anh đưa em đi ăn cơm.” Cao Dật nhét giấy tờ công việc vào túi, chuẩn bị đi ra ngoài.
“Không cần.” Lục Tiêu Họa lắc đầu. “Nếu anh lo lắng thì đừng rời khỏi đây, chờ mấy ngày nữa em lại tới thăm mẹ anh.”
“Cảm ơn.” Cao Dật đưa tay lên vai cô. “Mẹ anh mấy ngày nữa có thể xuất viện, mấy ngày này khiến em thiệt thòi rồi.”
“Không sao đâu.” Lục Tiêu Họa cười, Cao Dật không phát hiện khóe mắt cô đã xuất hiện chút lạnh lẽo.
Muốn hòa tan một cục đá biết bao nhiêu khó khăn, nhưng muốn đem một cục đá đông lại thành băng lại chỉ là một khoảnh khắc.
“Thôi.” Cô chỉnh lại chiếc khăn trên cổ, cũng giấu đi cảm xúc bên trong của mình. “Em phải đi, em ở đây cũng không thích hợp.” Lục Tiêu Họa lấy ra điện thoại xem giờ, xác thật thời gian cũng không còn sớm.
“Vậy em đi cẩn thận.” Cao Dật cũng cười, mặc dù anh thật sự mệt mỏi.
“Vâng.” Lục Tiêu Họa cười với anh, còn muốn nói gì nữa thì Cao Dật cũng đã mở cửa phòng bệnh đi vào. Cô từ nơi này nhìn tới liền thấy Cao Dật vội vã đi tới bên cạnh giường bệnh ngồi xuống, lúc này Vệ Lan mới có chút ý cười.
Lúc này bên trong giống như một nhà ba người, cũng đem những người khác gạt bỏ ở bên ngoài.
Lục Tiêu Họa hít sâu một hơi, cô xoay người rời khỏi nơi này, chân đi giày cao gót đạp lên sàn truyền đến âm thanh lộp cộp thật rõ ràng trong không gian yên tĩnh ở bệnh viện.
Cô dừng bước chân, xoay người đi vào một toilet, cô tháo khăn lụa trên cổ xuống, đặt tay vào tròng vòi rửa, lại nhìn cổ mình ở trong gương, sau đó lấy ra hộp phấn nền bắt đầu xoa lên cổ.
Cô lại mở vòi nước, rửa tay, đến khi một cô gái đứng bên cạnh cô sửa sang đầu tóc trong gương, Lục Tiêu Hỏa ngẩng mặt lên, môi lại khẽ nhếch về phía trước.
Cô đứng lên, lấy khăn lụa quàng vào cổ, lúc này cô gái kia mới phản ứng lại, mà vừa thấy cô sắc mặt cô ta liền biến đổi.
“Sao cô lại ở đây?”
“Sao tôi lại không thể ở đây?” Lục Tiêu Họa tiếp tục chỉnh chiếc khăn trên cổ mình. “Bệnh viện này là của nhà cô sao? Cho dù là của nhà cô thì chẳng lẽ tôi lại không vào được, huống chi đây còn không phải của nhà cô.”
Dương Nhược Lâm nắm chặt vào bồn rửa tay, nếu không phải bồn này làm bằng gốm sứ thì không chừng đã in rõ vết năm ngón tay của cô.
“Lục Tiêu Họa, rốt cuộc cô muốn làm cái gì?”
Lục Tiêu Họa đi ra ngoài nhưng Dương Nhược Lâm liền đi theo sau cô, là sợ cô nói ra chuyện gì nên vẫn muốn đuổi cô ra khỏi bệnh viện.
Lục Tiêu Họa dừng bước chân, xoay người, Dương Nhược Lâm vẫn đi theo cô.
Đột nhiên cô đi về phía Dương Nhược Lâm khiến Dương Nhược Lâm không khỏi lui về phía sau một bước, trong lòng không quỷ thì người ta sẽ không sợ hãi, trong lòng có quỷ lại bắt đầu sợ hãi người.
Lục Tiêu Họa tới quầy lễ tân, nói: “Mong cô tìm cho tôi bệnh nhân tên Hạ Minh Chính hiện tại ở phòng bệnh nào.”
Sắc mặt Dương Nhược Lâm trắng bệch, cứng đờ tại chỗ.
Lục Tiêu Họa muốn có đáp án của mình, lúc cô đi qua Dương Nhược Lâm khẽ dừng lại, nói:
“Cô yên tâm, tôi không có nhiều thời gian quản chuyện của người khác. Cô thế thân phận của Hạ Nhược Tâm thì phải làm con gái người ta cho tốt, nếu cô có ý gì khác thì tôi nói cho cô biết, tôi có thể buông tha cho cô thì tôi cũng có thể vạch trần cô, đến lúc đó thì đừng nói tới tôi, ngay cả vợ chồng Hạ gia cũng sẽ không buông tha cho cô.”