Cao Dật ôm con lên cầu thang máy, trên tầng hai thời gian trẻ em, vào một cửa hàng nhãn hiệu quần áo trẻ em, nhân viên cửa hàng thấy Cao Dật đi vào lập tức nhiệt tình tiếp đón.
Người đàn ông này tuy rằng ăn mặc đơn giản, nhưng toàn thân hàng hiệu, vừa thấy là biết một người ra tay hào phóng, còn có đứa bé được ô trong lòng anh, lớn lên thật đúng là xinh đẹp, bố đẹp trai con xinh gái, không biết người mẹ bố dáng thế nào nhưng có thể sinh ra một đứa bé xinh đẹp như vậy cũng sẽ không có khả năng là xấu.
Cao Dật lại thả Tiểu Vũ Điểm trong lồng ngực xuống, cho bé chọn vài cái áo khoác, một bộ lại một bộ thử.
"Cái này Tiểu Vũ Điểm thích không?" Anh hỏi Tiểu Vũ Điểm.
Tiểu Vũ Điểm không giống những đứa trẻ khác, bé thành thục hơn, cũng có suy nghĩ riêng của mình, cho nên anh và Hạ Nhươnc Tâm trước khi làm gì cũng sẽ thương lượng với Tiểu Vũ Điểm, cũng muốn hỏi ý của bé.
Tiểu Vũ Điểm ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương, sau đó lắc đầu: "Khó coi, không thích."
Cao Dật lại chọn cho bé một bộ khác, là một cái áo khoác màu hồng nhạt, dài đến đầu gối, Tiểu Vũ Điểm nhỏ nhỏ gầy gầy, mặc cái áo này khiến da bé càng thêm trắng nõn.
"Cái này thế nào?" Cao Dật ngồi xổm xuống vuốt áo trên người Tiểu Vũ Điểm, cảm thấy cái này không tồi.
"Thích ạ!" Tiểu Vũ Điểm làm mặt quỷ với gương, người đẹp lớn lên thật tốt, cho dù làm mặt quỷ vẫn đẹp kì lạ.
"Bố, rất đắt sao?"
Tiểu Vũ Điểm nháy một đôi mắt, kéo tay áo Cao Dật: "Đắt, Tiểu Vũ Điểm sẽ từ bỏ, Tiểu Vũ Điểm cũng có quần áo, mẹ làm cho Tiểu Vũ Điểm."
Cao Dật xoa đầu con, càng hiểu chuyện càng khiến người ta đau lòng.
"Không, không đắt, Tiểu Vũ Điểm ăn một bữa cơm là có thể mua về."
Trên bảng giá cũng không nhìn lấy một cái, anh rút thẻ ngân hàng đưa cho người bán hàng đứng ở một bên.
Người bán hàng vội vàng cầm thẻ đi thanh toán, quần áo này hơn một ngàn một bộ, khó có người đến đây mua cho con một bộ, bọn họ ở nơi bán quần áo này có khi một tháng cũng không ai mua, nhưng nếu bán được cũng đủ tiền ăn nửa tháng.
Cô thanh toán tiền, khi người đàn ông ra khỏi cửa hàng, thì người bán hàng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng, tiền cũng về tay.
Một tay Cao Dật xách túi quần áo, một tay dắt Tiểu Vũ Điểm. Bên trong trung tâm thương mại máy sưởi ấm áp, Cao Dật mua cho Tiểu Vũ Điểm khăn quàng cổ, ngay cả tất cũng mua vài đôi, có một cô con gái thật tuyệt, những bộ quần áo nhỏ đẹp bé đều có thể mặc, cũng thoã mãn nguyện vọng của một ông bố muốn trang điểm cho con thành công chúa nhỏ.
"Bé đáng yêu!" Lúc này không biết giọng nói từ nơi nào tới làm Tiểu Vũ Điểm dừng bước, thanh âm quen thuộc này...mà bé còn chưa phản ứng lại đã có một người đàn ông lăn lại đây chỉ kém kêu gâu gâu vài tiếng.
"Chào, thật khéo nha lại gặp được cháu, chúng ta thật sự có duyên, cháu nói xem có phải kiếp trước là tình nhân nhỏ bé của chú hay không, sao chú lại yêu cháu như vậy chứ?" Đỗ Tĩnh Đường vừa thấy Tiểu Vũ Điểm liền thực yêu quý, nhưng mà đáng tiếc, anh đời này không sinh được một đứa con gái, nếu có thể sinh lớn lên xinh đẹp giống Tiểu Vũ Điểm, không đúng, có một nửa xinh đẹp của Tiểu Vũ Điểm, anh có nằm mơ cũng sẽ mỉm cưởi tỉnh dậy.
Tiểu Vũ Điểm nắm chặt tay nép vào Cao Dật, tựa như người trước mắt là kẻ điên nơi nào, quá nhiệt tình, doạ người ta sợ rồi.
Trên mặt cười Đỗ Tĩnh Đường cứng đờ xuống.
Xong rồi, bé đáng yêu chán ghét anh.
Tiểu Vũ Điểm cắn tay, sau đó cười với Đỗ Tĩnh Đường: "Cháu chào chú!"
Đỗ Tĩnh Đường thiếu chút nữa trái tim thuỷ tinh bị vỡ vụn, anh xoa tay, sau đó dường như là làm ảo thuật, từ trên người lấy ra một cây kẹo: "Chú cho cháu này!"
Tiểu Vũ Điểm cũng không cầm mà ngẩng đầu, một đôi mắt to, đây là đang hỏi xin ý kiến của bố.
"Mau cảm ơn chú."
Cao Dật đặt tay lên trên đầu Tiểu Vũ Điểm, đối với Đỗ Tĩnh Đường này có ấn tượng tốt nên thái độ coi như không tồi.
"Cám ơn chú!" Tiểu Vũ Điểm cầm lấy cây kẹo, cũng không ăn ngay mà nhét vào bên trong túi áo.
"Con yêu vì sao không ăn?" Cao Dật kéo tay Tiểu Vũ Điểm, hỏi con.
Tiểu Vũ Điểm sờ cây kẹo bên trong túi, sau đó nâng khuôn mặt lên, cười ngượng ngùng: "Tiểu Vũ Điểm để lại cho mẹ ăn, mẹ sẽ biến ma thuật một cái, một cây kẹo có thể biến thành hai cái, mẹ một cái, bố một cái, Tiểu Vũ Điểm một cái."
Trong lòng Cao Dật đột nhiên chua xót, cũng chỉ có một Tiểu Vũ Điểm bé nhỏ mới có thể tin tưởng đồng thoại như vậy, trên đời này làm gì có đồng thoại gì, cũng không có gì là một biến thành hai cái, hai cái biến thành ba cái.
*Đồng thoại: truyện trẻ em
Cũng chỉ có một người mẹ nhịn không ăn đem tất cả cho con gái ăn.
Đỗ Tĩnh Đường nhìn tay của mình, lại đặt tay đặt trên quần áo, dùng sức xoa, cảm giác tay của mình có chút ngứa, muốn cào tường, đáng tiếc quá, thật vất bả mới nhìn thấy bé đáng yêu được một lần. Kết quả, kết quả đến là tốt, không được thân thể mềm mại thơm thơm của bé đáng yêu gì cả, nhưng mà bé đáng yêu hình như mũm mĩm hơn một ít, khuôn mặt nhỏ phúng phính, ôi, thật muốn nổ tung, anh sắp chịu không nổi. Anh xoay người đặt tay lên tường, sau đó dùng sức cào lên, còn tốt, tường nhà này đều đung giấy dán tường cho nên anh lại cào cũng không để lại dấu vết.
"Ngứa tay à?" Một giọng nói lạnh như băng làm lông tơ toàn thân anh dựng đứng.
Đỗ Tĩnh Đường vội vàng thu hồi móng vuốt, quay lưng lại, anh thay đổi mặt, cợt nhả nói:
"Chào, anh họ, anh cũng đến đi dạo à?"
"Ừ, mua vài thứ." Sở Luật nâng cổ tay nhìn thời gian, còn một chút thời gian, hôm qua anh đặt vài mộ quần áo, vừa lúc đến đây lấy.
Anh cũng không nói nhiều với Đỗ Tĩnh Đường, chuẩn bị lên tầng trên.
"Chờ với, anh, em đi lên cùng anh."
"Ừm." Sở Luật đưng bước, nhướng mày: "Như thế nào, không có tiền?"
"Ha ha...." Đỗ Tĩnh Đường chỉ cười ngượng: "Đúng vậy, Thái Hậu ăn sinh nhật lớn, kết quả gần đây hơi thiếu, anh họ, anh cấp tiền trước cho em đi."
"Được." Sở Luật không keo kiệt, cấp thì cấp.
Thật tốt quá, Đỗ Tĩnh Đường thở dài nhẹ nhõm một hơi, thật tốt, có thể giảm bớt một món tiền.