Vẻ mặt người bán hàng không kiên nhẫn khi nhìn thấy tiền thì sửng sốt một chút, mà lúc này, hình như có người đã chú ý tới bọn họ rồi.
"Tôi mua có thể đưa cho tôi không?" Hạ Nhược Tâm thật bình tĩnh, chỉ là tiếng nói nhàn nhạt cũng làm cho người bán hàng vừa mới khinh thường cô vô cùng xấu hổ rồi.
Tiền tự nhiên không trả ở đây, mà lúc này hành động của Hạ Nhược Tâm, không thể nghi ngờ hung hắng tát vào mặt cô ta.
Ai nói, người phụ nữ như vậy thì không thể mua đồ?
Người bán hàng có chút xấu hổ đưa tay mình ra, lấy con búp bê đặt ở trong tay Hạ Nhược Tâm.
Hạ Nhược Tâm lấy búp bê, rốt cuộc nở nụ cười, tươi cười của cô, có lẽ cũng không lớn, cũng không mở, cũng không thật đẹp, nhưng làm người khác cảm giác thỏa mãn, đó là nụ cười, làm người thương tiếc, nhưng cũng làm người ta cảm giác hạnh phúc.
Cô ngồi xổm xuống, cầm búp bê trong tay để vào trong lòng con gái.
"Mẹ tặng Tiểu Vũ Điểm đó, con có thích không?"
Tiểu Vũ Điểm ôm chặt lấy búp bê vào lòng, như là ôm bảo bối quan trọng nhất của bé, ngượng ngùng gật đầu với Hạ Nhược Tâm.
"Thích, cám ơn mẹ."
Mà khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của bé dừng ở trong mắt mọi người, thật nhu thuận, mặt mày vô cùng tinh xảo, một đứa trẻ thật đáng yêu.
Hạ Nhược Tâm ôm lấy con gái, đi đến một quầy trả tiền,
Từ đầu tới cuối mọi người đều chú ý tới bọn họ, mặc dù bọn họ rất nghèo nhưng cô cứ vô tư với con gái, làm cho một số người cảm thấy xấu hổ và vô cùng xấu hổ.
Cô nghèo, nhưng cô sẽ làm tất cả vì con gái, cô không bỏ được mua gì đó cho mình, mà dùng vào người đứa bé trong ngực.
"Cảm ơn dì, " Tiếng nói mềm mại từ trong miệng nhỏ nhắn truyền ra, làm cho người ta không nhịn được muốn đi gần gũi đứa bé này,
Hạ Nhược Tâm xoa tóc con gái, hai mẹ con nhìn nhau, lộ ra nụ cười vô cùng xinh đẹp.
Như vậy là được rồi, Tiểu Vũ Điểm, làm người phải có lễ phép, người khác có thể không tôn trọng chúng ta, nhưng chúng ta phải tôn trọng người khác, đồng dạng, cũng là đang tôn trọng bản thân.
Hạ Nhược Tâm ôm con gái đi ra ngoài, Tiểu Vũ Điểm gắt gao ôm búp bê vào lòng, chẳng qua lúc rời đi ánh mắt không nháy nhìn cô gái bán hàng khinh thường bọn họ lúc nãy, ánh mắt bé không chớp, ánh mắt vô tư không tạp chất của đứa nhỏ, càng làm cho đầu người bán hàng cúi thấp hơn.
"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm không làm giống dì ấy, quá khó coi." Tiếng nói ngọt lịm của đứa nhỏ truyền tới, hình như vô ý cũng như cố ý,
Chính là, đứa nhỏ như vậy có khả năng biểu đạt suy nghĩ của mình, bé không quanh co lòng vòng, thích thì thích, ghét thì bé sẽ nói ghét
Bao gồm, một người.
Hạ Nhược Tâm chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, cô có chút không rõ, đứa nhỏ không phải cố ý, từ trước đến nay tính cách của bé có chút cổ quái, Tiểu Vũ Điểm ngẩng đầu, cười ngọt ngào với cô, sau đó lại chơi với búp bê trong tay chẳng qua, không có ai nhìn thấy, trong nháy mắt khi bé cúi đầu, trên khuôn mặt đnág yêu xinh đẹp đó không có một nụ cười.
Bé ghét dì ta, thật chán ghét.
Nhưng cô không nhìn thấy, Hạ Nhược Tâm lại xoa tóc con gái, ôm chặt bé vào lòng, chỉ cần con gái vui vẻ, mặc kệ cô chịu khổ gì cũng không sao cả.