Ở trường cũng được học ban tốt nhất, mặc kệ nó học được hay không cũng sẽ ở trong ban này.
Buổi tối trở về nhà, Tiểu Vũ Điểm ôm búp bê đứng ở cửa đang chờ ba.
Sở Luật vừa tiến vào liền thấy con gái ngoan ngoãn đứng, đôi mắt to mở ra nhìn anh chằm chằm, khuôn mặt bầu bĩnh càng ngày càng giống mẹ. Anh đi tới ôm búp bê vào lòng.
“Bảo Bảo đang đợi ba sao?”
Tiểu Vũ Điểm gật đầu, cười ngọt ngào với ba. Hai núm đồng tiền đủ hòa tan một trái tim băng giá như Sở Luật.
Sở Luật bế con gái lên, hôn hôn vào mặt con gái, lại hỏi bảo mẫu hôm nay con gái có ăn gì không.
“Đã uống một cốc sữa, tiên sinh.” Một bảo mẫu vội vàng trả lời. “Bảo Bảo vẫn chờ cậu, chúng tôi muốn bế nhưng bé không cho.”
“Về sau cứ theo ý bé đi.” Sở Luật biết tính tình của con gái, người bình thường nói bé sẽ không nghe.
Ngày mai giáo viên múa sẽ đến, anh đem công việc về nhà làm, gần đây hội nghị cũng ở trong nhà, dùng gọi video để chủ trì. Hiện tại không có gì quan trong bằng con gái anh.
Một lát sau bảo mẫu đã làm xong cơm, chay mặn đều có, buổi tối ăn cũng thanh đạm, còn có cánh, sau khi ăn cũng có trái cây.
Ăn cơm xong Sở Luật ôm con gái vào trong phòng, Trịnh An Trạch muốn đi ôn tập, nó muốn nhảy lớp. Động tác Sở Luật cũng rất nhanh, đã đem sách vở học từ nhỏ tới cho nó, có thể nhảy tới lớp nào thì tùy thuộc năng lực của nó.
Màn đêm yên tĩnh, bỗng nhiên một người đàn ông bật dậy, anh vươn tay kéo công tắc đèn bên giường, lại cẩn thận kéo chăn cho con gái một chút. Tiểu gia hỏa ngủ rất ngon, hơi ấm từ đèn chiếu xuống khuôn mặt nhỏ.
Anh che lại mặt mình, cũng chỉ có trong đêm tĩnh lặng như vậy anh mới có thể mặc kệ nội tâm mình biểu lộ ra sự tuyệt vọng.
Làm sao bây giờ? Nhược Tâm của anh không còn nữa, anh cho rằng mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, cho dù bọn họ không ở cùng nhau nhưng cô vẫn tồn tại, chẳng sợ bốn năm khốn khổ kia anh bỏ mặc cô cũng chưa từng nghĩ cô sẽ chết.
Nhưng hiện tại cô đã chết, đã chết chính là không còn nữa.
Anh ôm lấy mặt mình, cả người đều lộ ra vẻ tuyệt vọng khiến ngay cả hô hấp của anh cũng khó có thể liên tục.
Lúc này một bàn tay nhỏ đưa tới chạm vào mặt mình. Anh mở hai mắt, tơ máu đã hồng đôi mắt nhìn tới một đôi mắt to đang mở rất ngây thơ hồn nhiên.
“Bảo bảo…”
Anh vươn tay ôm con gái lên.
Tiểu Vũ Điểm bẹp bẹp cái miệng nhỏ, vươn tay lau nước mắt trên mặt ba, sau đó chu mỏ lại dùng sức thổi phù phù lên mặt ba.
“Ba, bảo bảo phù phù liền sẽ không đau.” Bé nói mà không phát ra âm thanh.
Sở Luật ôm con gái nho nhỏ vào trong lòng. Một buổi tối này, người đàn ông này vô thanh vô tức nhớ lại nỗi đau của mình, còn bé gái trong lòng anh vĩnh viễn nhớ rõ chuyện ba đã ôm mình khóc suốt một đêm.
***
“Rồi, tất cả đã hiểu hết chưa?” Sở Luật lúc này đang mở hội nghị qua video, bên trong chiếc TV trong phòng anh đúng là đang chiếu phòng họp ở công ty.
Mọi người đều gật đầu, không sai biệt lắm đều đã hiểu được công việc, nếu còn chưa rõ có thể xem lại video họp, sau khi kết thúc vẫn còn lưu giữ.
“Được, nếu không có chuyện gì khác thì tan họp.”
Đợi một hồi không thấy ai có ý kiến gì anh mới ấn nút ngắt kết nối, bỏ tai nghe trên tai xuống, anh đứng lên đi lại chỗ góc tường nơi Tiểu Vũ Điểm đang ngồi ôm búp bê mở to đôi mắt nhìn chằm chằm anh.
Sau đó bé nhoẻn miệng cười đối với anh.
“Ba…”
Bé lại nói không có âm thanh, Sở Luật đi tới dùng một tay bế con gái lên. Sở luật xoa xoa mái tóc mềm mại của con gái, búp bê trước kia của Tiểu Vũ Điểm đã bị mất, anh phí không ít tâm tư tìm tới người thiết kế ra con búp bê này, cũng là người đã thiết kế ra rất nhiều búp bê cùng loại này nhưng cuối cùng vẫn không tìn được con búp bê nào giống như đúc con búp bê cũ của Tiểu Vũ Điểm.
Sau đó búp bê đều được một công ty danh tiếng làm ra, toàn bộ đưa đến cho Sở Luật, mà lúc này trong nhà đã có không ít.
Tuy rằng không giống như đúc nhưng Tiểu Vũ Điểm vẫn rất thích, vẫn rất yêu con búp bê này.
Nhưng bé vẫn là một đứa bé rất kỳ quái, bé chỉ từ trong phòng tùy tiện lấy ra một con búp bê, sau đó lúc nào cũng ôm lấy, đi tới đâu sẽ ôm tới đó, ngay cả khi ngủ cũng chỉ ôm một con này. Cho dù ném con búp bê này vào cả đống búp bê kia thì Tiểu Vũ Điểm cũng sẽ chui vào tìm được con búp bê của mình.
“Đi thôi, bảo bảo, chúng ta đi học khiêu vũ đi.”
Sở Luật vẫy tay với con gái, Tiểu Vũ Điểm chạy đến nắm lấy một ngón tay của ba, sau đó ngoan ngoãn theo ba đi ra ngoài.
“Chào anh, Sở tiên sinh.” Giáo viên mua ở phòng khách vội vàng đứng lên. Là một cô gái rất trẻ tuổi, dáng người rất đẹp, cực kỳ ưu nhã khéo léo, cho nên nói khiêu vũ với phụ nữ xác thật là một hoạt động không tồi để lựa chọn.
“Chào cô.” Sở Luật cũng bắt lấy tay cô gái.
Mặt cô gái bỗng nhiên đỏ lên, tay cô như cầm phải một ngọn lửa, ngay cả trái tim cô cũng có một chút nhoi nhói.
“Chuyện của con gái tôi chắc cô giáo Hứa Đình hẳng đã rất rõ ràng.” Sở Luật nắm chặt tay con gái hỏi cô giáo trước mặt. Nếu cô giáo động tâm với anh thì có thể cút đi, mà cô giáo này dường như cũng phát hiển ánh mắt không che giấu cảnh cáo của Sở Luật cho nên cũng không dám có tâm tư. Người đàn ông này không dễ chọc, lại có một cô con gái, cô không có bản lĩnh khiến người đàn ông này trở thành một nửa tương lai của cô, giữa bọn họ căn bản không có bất cứ khả năng nào. Căn nhắc một chút, cô vẫn cảm giác phải thực tế một ít, rốt cuộc Sở Luật trả tiền lương rất cao, hơn nữa lại chỉ dạy cho một đứa trẻ chứ không phải một đám.
Còn chuyện của đứa nhỏ này hiển nhiên trước lúc cô tới đã biết, đứa nhỏ này đã chịu sự đã kích cho nên hiện tại rất nhát gan, cũng sẽ không nói, cô cần phải chú ý một chút.
Cô gật đầu: “Sở tiên sinh, anh cứ yên tâm, tôi biết phải làm như thế nào.”
Sau đó cô lấy ra một cái túi bên cạnh mình đặt trước mặt Sở Luật.