Hạ Nhược Tâm vội vàng đến gần, nhặt con búp bê từ mặt đất lên, cẩn thận ôm nó ở trong ngực của mình, nước mắt của cô hông ngừng rơi xuống khuôn mặt con búp bê, chỗ bị đạp bẩn trên con búp bê ấy rất nhanh được nước mắt xóa sạch, con búp bê vẫn là đang cười, thế nhưng cô đang khóc.
Đứa trẻ nhỏ trên giường bệnh, khuôn mặt nho nhỏ lộ ửng đỏ lên một cách không bình thường, àn tay của cô bé còn nắm chặt lại với nhau, thỉnh thoảng nghe được tiếng nấc của con bé, những âm thanh nho nhỏ phát ra khiến người khác đau nhói lòng.
- Mẹ, Tiểu Vũ Điểm đau...
- Tiểu Vũ Điểm đau quá...
- Mẹ...phù phù...
"Mẹ cho Tiểu Vũ Điểm...phù phù...
Hạ Nhược Tâm đột nhiên bụm lấy miệng của mình, không để cho mình bật khóc thành tiếng, cô sợ sẽ quấy rầy bác sĩ, cô sợ bọn họ không thể cứu lấy đứa con gái đáng thương của cô, con bé sắp làm giải phẫu rồi, sẽ nhanh thôi, một vài ngày nữa thôi, con bé sẽ trở lại là Tiểu Vũ Điểm khỏe mạnh trước kia, sẽ chạy nhảy, biết khóc biết cười, cũng sẽ không phải chịu đau đớn nữa.
Con của cô không thể có chuyện gì được, ngàn vạn lần cô không muốn, bằng không thì, cô cũng sống không nổi nữa.
Bác sĩ lau mồ hôi trên khuôn mặt mình, để tay trên khuôn mặt con bé, nhẹ nhàng thử lấy nhiệt độ cơ thể, tốt rồi, cuối cùng đã không có chuyện nữa, anh ấy nhẹ nhàng vuốt mặt đứa bé:
- Con thật sự là một đứa bé dũng cảm, con nhất định sẽ không có chuyện gì đâu, nhất định đấy, tin tưởng chú nhé, chú sẽ trị khỏi bệnh cho con.
Anh ấy cũng cảm giác hốc mắt mình có chút nóng rực, cảm giác như bị chuyện vừa rồi suýt nữa hù chết, bệnh của đứa bé đột nhiên thêm nặng, suýt chút nữa đã không qua khỏi rồi.
Ở chung lâu như vậy, anh ấy cũng cực kì yêu mến đứa bé đáng yêu này, chỉ còn ngày hôm nay nữa thôi, ngày mai sẽ có thể mổ rồi, cô bé sẽ không sao cả.
Bác sĩ xoay người, phía sau là một cô gái thỉnh thoảng lại nấc lên, chắc cô cũng đã rất sợ.
- Không có chuyện gì đâu, yên tâm, cô bé rất tốt, đừng làm ồn đến cô bé, cô bé là một đứa trẻ ngoan, sẽ không bỏ cô mà đi đâu.
Giọng vị bác sĩ cũng hết sức nhẹ nhàng, tựa hồ cũng sợ làm ảnh hưởng đến cô bé vừa rồi đã phải khổ cực.
- Vâng, tôi cám ơn.
Hạ Nhược Tâm gật đầu một cái, cố gắng nhỏ giọng nhất có thể. Cô nhìn lồng ngực đang phập phồng của Tiểu Vũ Điểm,Tiểu Vũ Điểm của cô còn sống, còn sống, không có rời bỏ cô.
Cô đến gần, ngồi bên cạnh giường bệnh, cúi đầu xuống, cẩn thận lau sạch sẽ ngực cho con gái, sau đó nhẹ nhàng mở tấm chăn, đem con búp bê đặt trong ngực Tiểu Vũ Điểm.
- Không phải sợ, Tiểu Vũ Điểm, mẹ ở đây, búp bê cũng ở trong này với con rồi.
Cô nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, giọng nghẹn ngào.
- Không sao, không chuyện gì nữa đâu, ngày mai làm xong giải phẫu, Tiểu Vũ Điểm liền đã hết đau, sẽ hết đau.
Vị bác sĩ thở dài một hơi, lúc này mới là đi ra ngoài, anh ấy muốn trở lại nghiên cứu thêm về cuộc giải phẫu ngày mai, anh đến phòng làm việc của mình, sau đó ngồi xuống, mệt mỏi nhắm đôi mắt lại, sau một hồi lâu mới lấy lại được tinh thần, ngồi ngay ngắn, xem xét hồ sơ ca bệnh đang ở trước mặt, từng trang từng trang được lật ra, rồi sau đó, anh bóp lấy ấn đường của mình.