Bé không thích em gái đó, thật sự rất không thích.
Bé biết bản thân không phải cháu gái ruột của bà nội, bé được nhận nuôi từ Cô nhi viện về, cũng không phải là con của bố, nhưng em gái kia thì phải. Cho nên bé không thích có em gái, bé muốn giống như lúc trước, bà nội chỉ có một mình cháu gái là bé, mà bố cũng cũng chỉ có một mình bé là con gái.
Cái kia không biết từ đâu xuất hiện em gái, bé hiện tại rất chán ghét, cực kì chán ghét.
Nếu em gái không tới thì tốt, nếu thật là không tới... nhưng nào có tốt như vậy.
Rốt cục Tống Uyển cũng dỗ dành được Sở Tương, nhưng có chút thất thần, bà thỉnh thoảng lại nhìn cửa giống như sợ cháu gái ruột sẽ đột nhiên đến mà bà không gặp được. Cho đến khi bà thấy Sở Tương đã ngủ mới vội vã xuống tầng, nhưng bên ngoài vẫn không có động tĩnh. Cả người và đôi mắt Sở Giang chỉ thiếu chút nữa dán lên trên cửa, nhìn chằm chằm hận không thể trực tiếp đục một cái lỗ lớn ở cửa.
Tống Uyển cũng ngồi xuống, lấy đồng hồ lên nhìn một lúc lâu: "Đồng hồ này không phải là hỏng rồi chứ, sao không chạy."
Sở Giang nhìn đồng hồ chỉ đúng giờ, ông lắc đầu: "Đồng hồ không hỏng, mới có 9 giờ rưỡi, còn chưa tới 10 giờ đâu."
"Chị Khương, cơm đã chuẩn bị xong chưa?" Tống Uyển đứng lên, hỏi quản gia đang ở trên tầng.
"Tất cả đã tốt rồi, đều là các món trẻ con thích ăn, đặc biệt yêu cầu đầu bếp bên ngoài làm." Quản gia từ trong phòng đi ra, vội vàng trả lời. Bà còn chưa quét dọn vệ sinh đâu, một phòng đồ chơi, đây không phải sơ tán cả trung tâm thương mại nhà người ta đó chứ.
Tống Uyển yên tâm, đứng ngồi không yên cùng Sở Gian chờ gái gái trở về.
Cho đến khi bên ngoài cửa truyền đến tiếng chuông cửa.
"Đến, đến rồi." Tống Uyển kích động nắm lấy cánh tay Sở Giang, vui phát khóc: "Cháu gái chúng ta đến rồi, rốt cuộc, cảm ơn trời đất." Tống Uyển cảm thấy bây giờ chính mình thế nào cũng không làm sao, chỉ cần cháu gái đến là được.
Sở Giang bị Tống Uyển trực tiếp nhéo một miếng thịt đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng lại không dám rút cánh tay về, ông biết vợ ông đang kích động mà không phải muốn nhéo ông.
"Tôi đi mở cửa." Tống Uyển vội vàng chạy đến, bà xoa nhẹ mặt mình chỉ sợ mặt mình cười khó coi dọa cháu gái. Đây chính là cháu gái bà, bé là cháu gái ruột của bà đó.
"Các người tới rồi!" Ngay sau khi bà mở cửa lập tức làm một khuôn mặt tươi cười, kết quả còn dọa người bên ngoài khiếp sợ.
"Cái đó, quý cô này, ngại quá."
Chàng trai bên ngoài sợ hãi bởi sự nhiệt tình đột ngột của Tống Uyển, anh thật sự chỉ mang đồ tới.
"Đây là đồ ngài mua, xin vui lòng kí nhận." Chàng trai nơm nớp lo sợ mang đồ ra để Tống Uyển kí. Ánh sáng trong mắt Tống Uyển không khỏi tối sầm, haizz, vui vẻ hụt hẫng.
Bà kí tên rồi mới cầm đồ trở lại.
"Làm sao vậy, người không tới?" Sở Giang vội vàng hỏi, đi ra ngoài đã lâu như vậy, không phải là bọn họ nói mấy câu sau đó người đi rồi làm cái ông già này cháu gái cũng không được gặp sao?
"Chưa tới." Tống Uyển đặt hộp ôm trong lòng lên trên bàn: "Người ta đến đưa cái này, cũng không biết là cái gì?"
Sở Giang cầm lên thấy địa chỉ phía trên của nhà bọn họ. Ông ước lượng một chút, cũng không quá nặng, vội vàng bảo quản gia mang dao rọc giấy đến mở cái hộp ra, kết quả bên trong lại là một con búp bê rất xinh đẹp.
À, ông biết rồi: "Đây là của A Luật mua, hình như mãi vẫn chưa vận chuyển về, không lâu trước đây nó đã nói với tôi."
Tống Uyển cũng rất thích, xác thật là đẹp.
"Bà nội..." Lúc này, Sở Tưởng không biết vì sao lại tỉnh, bé đứng chân trần ở phía xa gọi Tống Uyển.
"Hương Hương, sao con đã dạy rồi, lại đây với bà nội." Tống Uyển dang tay về phía Sở Tương để bé đến đây. Sở Tương chạy tới trực tiếp chui vào trong lòng Tống Uyển. Tống Uyển vốn dĩ rất thích trẻ con, hơn nữa còn là Sở Tương đương nhiên sẽ không đẩy bé ra.
Đôi mắt Sở Tương vẫn luôn nhìn chằm chằm con búp bê trong tay Sở Giang, bé nhớ đã thấy con búp bê đó ở trong trung tâm thương mại, bé rất muốn nhưng cửa hàng trong trung tâm thương mại không bán cho bé, nói là đã có người khác đặt hàng. Khi bé lại một lần nữa quấn lấy bà nội đòi nằng nặc thì búp bê đã không thấy. Cho nên cái này nhất định là bố mua cho bé, bé biết bố là người rất lợi hại, chỉ cần bé muốn, bố đều sẽ giúp bé mua về.
Đúng, cái này nhất định là cho bé.
"Ông nội, trong tay ông cầm có phải búp bê của Hương Hương hay không?"
Sở Giang cầm búp bê trong tay có chút lúng túng, cái này hẳn là không phải cho nó, con trai của ông hao tổn công sức như vậy không có khả năng là cho Sở Tương, về điểm này ông biết rõ, đây là cho cháu gái bé nhỏ trước đây ông chưa được gặp.
"Ông nội, có thể đưa búp bê cho Hương Hương không." Sở Tương vươn tay nhỏ, không phải là con búp bê này thì không thể.
"Rất xin lỗi Hương Hương, cái này là cho em gái, về sau ông nội sẽ mua cho Hương Hương càng nhiều búp bê xinh đẹp, được không?" Sở Giang không thể đưa đồ mà con trai gấp rút mua về cho Sở Tương, đây là hàng vận chuyển khẩn cấp bằng đường, mặt trên đơn hàng đều là chữ tiếng Anh, cũng là bưu kiện quốc tế, cho nên không thể đưa cho Sở Tương.
Chính là Sở Tương còn nhỏ chỉ biết bé muốn con búp bê này, bé rũ lông mi, nước mắt một giọt lại một giọt rơi xuống làm Tống Uyển đau lòng.
"Nếu không thì cho nó chơi trước đi?"
Tống Uyển bàn bạc cùng Sở Giang: "Dù sao cũng chỉ chơi một lúc, lát nữa cháu gái nhỏ đến lại cho cháu gái nhỏ được không?"
Sở Giang lại không nghĩ đơn giản như Tống Uyển, con búp bê này nếu mang ra còn có thể mang trở lại sao, đây so với lấy bánh bao thịt đánh chó* có cái gì khác nhau? Nhưng Tống Uyển đã vươn tay về phía ông, ông còn chưa đồng ý đưa cho, Tống Uyển cũng đã lấy búp bê trong tay ông giao cho Sở Tương. Mà Sở Tương ôm lấy búp bê sẽ không buông tay.
Sở Giang không còn sức lực than một tiếng, chỉ có thể hy vọng là ông nghĩ quá nhiều.
Lại một lần nữa chuông cửa vang lên, bỗng nhiên Tống Uyển đứng lên, mà lúc này kim đồng hồ đã chỉ đúng 10 giờ, 10 giờ, 10 giờ, nhất định là cháu gái bé nhỏ của bà.
Bà vội vàng đẩy Sở Tương ra đi mở cửa. Sở Tương ngồi trên sô pha ôm chặt búp bê trong lòng, một đôi mắt rũ xuống không rõ đang suy nghĩ cái gì, chỉ có hai tay nhỏ dùng sức bóp búp bê trong lồng ngực.
Bé chán ghét em gái mới tới này.
"Cạch" một tiếng, cửa mở, Cao Dật và Hạ Nhược Tâm, còn có một đứa bé nhỏ được Hạ Nhược Tâm nắm tay.