“Được không, Nhược Tâm?” Anh lại hỏi một câu.
Đôi môi hồng của Hạ Nhược Tâm hơi mấp máy, cô nhớ tới lúc mình không nơi nương tựa là người đàn ông này đã giúp cô. Anh đã giúp cô cứu con gái, anh đã chăm sóc cho con gái cô, khi Sở Luật muốn cướp Tiểu Vũ Điểm đi cũng là anh ở bên cạnh cô. Trên đời này đối xử tốt nhất với cô chính là Cao Dật, nếu không có anh thì cũng sẽ không có Hạ Nhược Tâm hiện tại. Cô nợ anh vĩnh viễn cũng không trả hết được.
Nếu đây là điều anh muốn thì cô đồng ý.
“Được.” Cô nhẹ nhàng nỉ non một tiếng, rồi sau đó nhắm mắt giống như nhẫn nại dùng chính mình để gán nợ. Có lẽ cũng chỉ có thể trả bằng tấm thân này, nếu là điều anh muốn.
Hô hấp của anh ở gần sai tai cô, thân thể của cô không tự chủ được run bần bật, thân thể của cô cự tuyệt, đang sợ hãi, đang run rẩy.
Đột nhiên áp lực trên người biến mất, tới khi cô phản ứng lại thấy được, trong ánh đèn mong manh người đàn ông kia đã đứng lên, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng thở ra, thế nhưng lại đều là một thân mồ hôi lạnh.
Loại cảm giác này giống như là chuyển sang kiếp khác.
Ôm chặt thân thể của mình, cô nhẹ nhàng thở ra. Không biết vì sao nhưng cô thật sự có cảm giác rất bi ai, kỳ thật cô không muốn thừa nhận là cô không muốn Cao Dật đụng vào mình.
Là bởi vì chính cô, hay bởi vì cô đã tận mắt nhìn thấy Cao Dật cùng Bạch Lạc Âm lên giường, lúc cô không cách nào nhúc nhích bên trong lò sưởi chỉ thấy và nghe được tiếng vọng của âm thanh nam nữ.
Chính cô cũng không biết.
Cả đêm cô cứ tỉnh tỉnh ngủ ngủ, luôn có cảm giác có người sẽ tùy tiện xông tới bất cứ lúc nào, giống như có một con mãnh thú ở gần cô có thể bất chợt xông vào cắn cô.
Đến lúc trời tờ mờ sáng cô mới mơ mơ màng màng ngủ được.
Giữa giấc ngủ, hình như cô cảm nhận được có thứ gì đè nặng lên ngực mình làm cô khó hô hấp, dù có làm gì cũng vẫn khiến cô hít thở khó khăn.
Bông nhiên cô tỉnh dậy, thấy trước mắt mình là một đôi mắt tròn vo đang mở to. Lúc này cô mới thấy được sự hít thở không thông trong giấc ngủ từ đâu mà có.
Tiểu Vũ Điểm của cô lúc này đang nằm đè lên ngực cô, hai tay nhỏ còn đang sờ sờ vào khuôn mặt của cô.
“Mẹ, Tiểu Vũ Điểm muốn đi tiểu.”
Hạ Nhược Tâm xoa xoa hai mắt của mình, lúc này mới ngồi dậy, đương nhiên cũng không có quên đặt cẩn thận con gái xuống.
Cô đặt chân lên mặt đây rồi mới bế con gái lên, mang bé vào trong nhà vệ sinh, đặt Tiểu Vũ Điểm trên bồn cầu để bé tự giải quyết. Cô đứng trước gương nhìn hình ảnh của mình trong gương, đưa tay lên mặt dường như tìm được trên mặt mình điều gì đó.
Phía dưới đôi mắt có chút xanh xao, có thể thấy đêm qua cô không có được giấc ngủ ngon.
Cô có thể nói dối chính mình, nói dối người khác nhưng mặt cô sẽ không. Dấu vết này ở trên mặt cô không muốn có.
Đúng vậy, cô hiện tại không thể không thừa nhận là cô không muốn.
Không muốn đàn ông đụng vào, là bởi vì Cao Dật hay mọi đàn ông đều như thế, cô không biết. Cô cũng không có khả năng đi tìm một ai đó để thí nghiệm.
“Mẹ, xong rồi.” Âm thanh của Tiểu Vũ Điểm vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Cô đi tới đưa tay bế con gái lên, lúc trở về nhét lại con gái vào trong chăn. Hiện tại mới chưa đến 5 giờ, cô còn muốn ngủ thêm một giấc.
“Mẹ, búp bê.” Tiểu Vũ Điểm dịu đôi mắt muốn búp bê, có búp bê bé sẽ ngủ được.
Búp bê ở đâu, Hạ Nhược Tâm cũng không biết búp bê đặt ở chỗ nào. Đêm qua lúc bé ngủ cũng không đòi tìm búp bê. Cô đứng lên bắt đầu tìm búp bê, chỉ là tìm một vòng, đừng nói búp bê mà bất cứ cái gì cũng không thấy. Kết quả cô vừa muốn cùng thương lượng với con gái ôm tạm gối được không thì Tiểu Vũ Điểm đã ngủ rồi, mà trong lòng ngực của bé còn đang ôm một búp bê xinh đẹp, đúng là con búp bê cô tìm hồi lâu mà không thấy kia.
Hạ Nhược Tâm đem ngón tay ấn lên trên trán mình, uổng phí sức tìm nãy giờ.
Hiện tại cô cũng không ngủ được nữa, bèn lấy giá vẽ để làm việc, cũng không thể một mình cô ra ngắm bình minh đi.
Bên ngoài trời vẫn còn hơi tối, bên trong phòng khách có ánh sáng nhẹ vừa lúc chiếu được vào giá vẽ trước mặt cô. Từng nét bút đặt xuông, trong lòng cô bắt đầu bình tĩnh trở lại.
Cô không biết mình đã ngồi được bao lâu, đã vẽ được bao lâu, cho đến khi bên ngoài trời đã sáng rõ thì tâm trí cô vẫn đặt trên bức tranh.
“A, Nhược Tâm, dậy sớm vậy à?”
Vệ Lan vừa ra tới còn hơi giật mình.
“Dì, dì dạy rồi.” Hạ Nhược Tâm thu giá vẽ lại, lúc này mới biết bên ngoài trời đã sáng, cô cũng cần làm việc khác.
“Đúng vậy, dậy sớm một chút, dù sao dì cũng không ngủ được nữa.” Vệ Lan gần đây tâm tình không tồi, chủ yếu cũng vì Cao Dật đã không còn lên cơn nghiện, hàng đêm đều ngủ rất ngon cho nên lúc buổi sáng tỉnh lại cũng đều sảng khoái thoải mái.
Chỉ có Hạ Nhược Tâm là khổ, hiện tại cô vẫn nổi lên hai quầng thâm ở mắt.
“Cháu đi chuẩn bị bữa sáng.” Hạ Nhược Tâm nói xong bèn hướng vào phòng bếp, chỉ Vệ Lan có chút thấy lạ, đứa nhỏ này hình như có gì không bình thường. Có điều bà cũng không nói gì, chỉ để lại ở trong lòng.
Trong phòng bếp Hạ Nhược Tâm bắt đầu chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà, Tiểu Vũ Điểm uống sữa bò, còn ba người lớn ăn cơm.
“Ài…” Cô tự nhiên thở dài một tiếng, thật sự cũng không biết nghĩ đến điều gì.
Cô đem đồ ăn đặt ở trên bàn, Vệ Lan ôm Tiểu Vũ Điểm đã thay quần áo khác lại đây. Lát nữa Tiểu Vũ Điểm ăn cơm sáng xong sẽ đi học.
Chỉ là Cao Dật lại không đến, cô cắn đũa, không biết Cao Dật đã đi nơi nào?
Vệ Lan vừa thấy Hạ Nhược Tâm bần thần không khỏi cười lên: “Nhớ Tiểu Dật à, yên tâm đi, nó không có việc gì, chỉ đi ra ngoài làm một chút chuyện sẽ mau về. Người trẻ hiện giờ xác thật là xa nhau không được.”
Hạ Nhược Tâm nghe Vệ Lan mang theo trêu gẹo, cô chỉ có thể xấu hổ cười, rồi sau đó cúi đầu ăn cơm không gây tiếng động. Còn may anh không tới, không thì thật sự cô không biết mình liệu có xấu hổ muốn chết hay không.
Vệ Lan đưa Tiểu Vũ Điểm đi học, bà cũng đang tìm một việc gì đó để làm nên cũng không thèm nghĩ nhiều tới chuyện khác. Bà mới li dị chồng, có chút tài sản, cũng không phải không thể sống sót.