Mục lục
Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sự trong đời vốn có thể thay đổi ngay lập tức. Một khắc khả năng ngươi còn ở trên đỉnh cao nhất nhưng một giây tiếp theo có lẽ ngươi đã ngã xuống còn đau hơn người khác nhiều.

Còn dệt hoa trên gấm thì đông, đưa than ngày tuyết lại không còn người, đương nhiên nhân lúc cháy nhà đi hôi của cũng có khối người.

“Tại sao lại như vậy…” Tống Uyển ôm Sở Tương, không muốn rời khỏi ngôi nhà lâu năm của mình, bà đã có mấy đem không ngủ ngon.

Sở Giang vỗ vai vợ an ủi. “Để A Luật đi giải quyết, cùng lắm thì không còn Sở Thị, chúng ta cũng không phải sống không nổi.”

Có điều, Tống Uyển đây đã quen cao cao tại thượng, ở nhà to lâu năm như vậy cũng thành thói quen, đột nhiên sinh hoạt bình dân bà sao có thể chịu được.

“Tóm lại bà không chết đói được.”

Sở Giang so với Tống Uyển thì suy nghĩ thoải mái hơn nhiều. Ông đã qua hơn nửa đời người, hiện tại cháu gái đã không còn, có Sở Thị hay không cũng không sao cả, đủ sống là được. Hơn nữa tình huống kém cỏi nhất cũng chỉ là phá sản, dẫu vậy bọn họ cũng không có khả năng tới nông nỗi không xu dính túi.

Tống Uyển lại ôm Sở Tương khóc lóc, nhớ căn nhà trước kia mình ở chỉ thấy thêm não nề. Sở Tương còn nhỏ tuổi lúc này cũng không quấy, không khóc, có lẽ cũng biết nhà xảy ra chuyện, có lẽ về sau nó không được mặc nhiều quần áo đẹp nữa.

Đến khi về nhà nó bèn đem hết quần áo yêu thích nhất, còn có các món đồ chơi yêu thích giấu đi, không cho bất cứ ai động đến.

Lúc này, Hạ Nhược Tâm ôm một con búp bê trong ngực đứng ở cạnh cửa sổ, gió từ bên ngoài thổi vào phòng nhẹ nhàng khiến tóc cô bay tán loạn trên trán.

“Tiểu Vũ Điểm, con có nhìn thấy không, mẹ đã vì con báo một ít thù. Người bà kia của con thích nhất cái gì mẹ sẽ khiến bà ta mất đi cái đó, nhà của bà ta, tiền của bà ta, còn có con trai của bà ta…”

Cô ôm chặt búp bê vào lòng mình giống như ôm con gái trước kia. Cô luôn nhớ lúc Tiểu Vũ Điểm của cô mới chào đời, khi đó bé cũng giống con búp bê này, nho nhỏ gầy gầy, chỉ là hiện tại Tiểu Vũ Điểm của cô đã không còn.

Cô vĩnh viễn cũng sẽ không quên, rốt cuộc ai làm mất con gái cô, cũng là hại chết bé.

Xoay người, cô đem búp bê trong lòng lại đặt bên trong chăn, không muốn bụi khiến búp bê bị bẩn.

Sau đó cô rời khỏi nơi này lặng lẽ như khi tới. Đây đã không còn là nhà, nơi này với cô mà nói là thống khổ, nhưng cũng là cứu rỗi.

Cô cần hồi ức như vậy để nhắc nhở mình, rằng cô còn sống.

Đi qua một cửa hàng báo chí, cô mua một quyển tạp chí doanh nhân, sau đó ngồi bên ghế nghỉ chân lật xem.

‘Quy mô tập đoàn Sở Thị bị co lại rất nhiều, Sở Luật sắp mất vị trí Tổng giám đốc.”

‘Tập đoàn Sở Thị sẽ phải giải thể, bị thu mua.’

‘Sở Luật một đêm đem cả đống tiền cho gái hầu rượu.’

Nơi nơi đều đăng rất nhiều điều về Sở Luật, cũng thành người nổi tiếng rồi. Không đúng, anh vốn dĩ đã là người nổi tiếng, nhưng lúc này dường như ngay cả một ít sao giải trí lớn cũng không được tìm kiếm nhiều như anh.

Nếu không làm tổng giám đốc thì cũng có thể đi làm diễn viên đi, gương mặt kia không tồi, dáng người không tồi, đi bán thịt hẳn sẽ có rất nhiều người muốn.

Cô nghĩ trong lòng, mặt cũng là đang cười, chỉ ‘tích’ một tiếng, trên mu bàn tay lại rơi xuống một giọt nước.

“Trời mưa sao?” Cô ngẩng mặt lên nhưng là không có, tuy thời tiết âm u nhưng chưa đến mức trời mưa. Lại ‘tích’ một tiếng, cô cúi đầu, lại một giọt nước trên mu bàn tay cô.

Thật đúng là trời mưa, cô cười, chóp mũi cũng hơi cay cay.

Quăng lại tạp chí trong tay ở ghế nghỉ chân, cô đứng lên đi về phía trước, cũng không nghĩ về nhà.

Vừa vặn lại thấy Tống Uyển đi tới.

Tất nhiên sau lần trước Tống Uyển đi tìm cô cũng không dám lại gần, những nơi có cô Tống Uyển tuyệt đối sẽ tránh xa ba mét. Giống như hiện tại, Tống Uyển vừa thấy cô liền sửng sốt, theo bản năng muốn đi vòng tránh nhưng hiện tại chỉ có hai con đường, một là quay lại, hai là đi tới.

“Thật trùng hợp, dì Tống.”

Hạ Nhược Tâm thoải mái đi về phía trước đứng trước mặt Tống Uyển, còn Tống Uyển không khỏi lui về sau một bước.

“Cô muốn làm gì?” Bà ôm chặt túi xách của mình, giống như Hạ Nhược Tâm là ác quỷ đang muốn báo thù.

“Cháu không muốn làm gì cả.” Hạ Nhược Tâm vẻ mặt vô tội. “Chỉ muốn lại đây hỏi thăm dì Tống Một chút, không đúng, cháu hẳn nên gọi là mẹ, con trai mẹ không nói sao, anh ấy cùng con đã đăng ký kết hôn?” Cô vừa nói vừa chìa ra chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út.

“Ai là mẹ cô? Tôi sẽ không nhận từ ‘mẹ’ này của cô.” Tống Uyển có chút căng thẳng, khuôn mặt sầm lại có chút khó coi, là nóng nảy, cũng là tức giận.

A Luật, nó thật sự cưới người phụ nữ này. Không được, bà không đồng ý, Hạ Nhược Tâm căn bản là căn duyên của tai ương, từ khi A Luật gặp lại cô ta liền không có chuyện gì tốt, hiện tại ngay cả công việc cũng xảy ra vấn đề lớn.

Hạ Nhược Tâm một chút cũng không tức giận, bởi vì có những sự tức giận thật không đáng.

“Dì, nhà nhỏ vậy sống có được không?”

Giọng Hạ Nhược Tâm từ phía sau nói rất rõ ràng.

“Có phải do cô làm?” Tống Uyển bỗng nhiên quay đầu, đôi mắt cũng nhìn trừng trừng Hạ Nhược Tâm.

“Tôi?” Hạ Nhược Tâm cong môi. “Dì, có phải dì quá coi trọng tôi? Tôi chỉ là một con kiến nhỏ, sao có thể giết chết một con voi?”

Tống Uyển không nói thêm lời nào oán hận rời đi.

Hạ Nhược Tâm lúc này lại vẫn cười. “Kỳ thật dẫu là con kiến cũng có thể giết chết một con voi.”

Chỉ cần muốn. Thủ đoạn ai cũng có, chuyện xấu ai cũng có thể làm.

Cô sẽ chờ Sở Luật mất đi mọi thứ, sau đó cô sẽ khiến Tống Uyển giống như mẹ Lý Mạn Ni, đã không có tài sản, không có địa vị, dẫu kiếp sau cũng chỉ có thể sống cuộc sống nghèo khổ.

Đúng vậy, cô sẽ hủy hoại Tống Uyển, chỉ là chỉ có hủy hoại Sở Luật mới có thể hủy diệt Tống Uyển.

Có con trai như vậy là niềm tự hào cũng như cao ngạo lớn nhất của Tống Uyển, bà ta hủy hoại con gái cô thì cô liền hủy hoại con trai bà ta.

Mở cửa ra, cô đi vào, cũng đá văng giày cao gót dưới chân, sau đó ngồi xuống trên mặt sô pha.

“Đã về rồi.” Sở Luật từ trong bếp ra, hôm nay không mặc âu phục mà mặc một bộ đồ đơn giản kiểu dáng hưu nhàn, kỳ thật cũng rất thích hợp.

“Anh đang hầm xương, một hồi có thể ăn.” Anh cười cười, dường như băng thiên tuyết địa quanh người đã bị hòa tan.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK