Hạ Nhược Tâm đi ra ngoài, kéo mạnh cửa ra rồi lại đóng sầm vào. Cuối cùng bí mật mà Sở Luật bảo vệ mấy năm nay lại bị Hạ Nhược Tâm phát hiện, mà hiện tại bọn họ còn đang chiến tranh lạnh. Thực ra Sở Luật vốn đã quên mất chuyện này, nếu không sớm đã mang con chim cánh cụt kia ra ngũ mã phanh thây rồi, đâu để đến hôm nay bị Hạ Nhược Tâm bắt được, vợ anh đã 3 ngày không thèm nói chuyện với anh, anh còn phải ra ghế salon ngủ, lại không có cơm ăn.
Đường đường là chủ nhân của tập đoàn Sở thị lại bị hắt hủi như vậy, sự thật chính là sự thật, có nói ra ngoài thì làm gì ai tin đây.
Tam Ca xoa đầu Tiểu Vũ Điểm, “Yên tâm đi, bọn họ không giận nhau lâu được đâu.”
“Con biết.” Tiểu Vũ Điểm vốn chẳng hề lo lắng, mấy ngày nữa bọn họ lại nồng thắm trở lại thôi, đã là vợ chồng thỉnh thoảng cãi vã nhau một chút cũng là chuyện bình thường, chứ ngày nào cũng vậy liệu bọn họ có thấy phiền không?
“Đúng rồi, chú Tam.” Tiểu Vũ Điểm lấy qua khăn giấy tự lau tay cho mình, “Bao giờ chú và cô Vi mới sinh em bé?”
“Khụ...” Tam Ca đang uống nước chanh, nghe thấy câu vừa rồi suýt chút nữa không có tiền đồ mà phun ra ngoài.
“Tiểu Vũ Điểm, sao con lại hỏi cái này?”
Đứa nhỏ này sao lại hỏi toàn câu kỳ quái như vậy?
“Mẹ con có nói.” Tiểu Vũ Điểm chun mũi, “Mẹ nói, cô chú không còn trẻ nữa rồi, nếu kéo dài thêm mấy năm nữa cẩn thận lại không sinh được, thế nên cô chú mau mau có em bé đi.”
Tam Ca lại xoa đầu Tiểu Vũ Điểm, việc này anh cũng đã nghĩ kỹ rồi, Tiểu Vi muốn sinh con cũng được không sinh con cũng không có vấn đề gì cả, dù sao anh cũng không cha không mẹ, không phải chịu sự thúc ép hay kỳ vọng từ ai cả.
Đối với việc Sở Luật đang chiến tranh lạnh với vợ, Tam Ca có lòng như không giúp được gì, chuyện khác thì còn dễ nói, nhưng quả thật anh không thể quản nỗi mấy chuyện giữa hai người đó.
Chẳng qua, không ngờ Sở Luật từ xưa tới nay làm việc luôn cẩn thận lại phạm phải một sai lầm sơ đẳng như vậy, đúng là thất bại để đời, nhưng ít ra Sở Luật cũng rất biết cách sửa chữa sai lầm, mấy ngày qua Hạ Nhược Tâm cũng tha thứ cho anh rồi. Thực ra cô cũng chỉ tức giận chuyện ban đầu Sở Luật để cô và Tiểu Vũ Điểm bơ vơ ngoài đường. Nhưng sau này nghĩ lại một chút, ngoài việc giấu cô lần này, không thể không nói rằng, khoản thu nhập đó cũng giúp cô và con gái rất nhiều, tối thiểu ở nước Anh, dù cô và Tiểu Vũ Điểm có ngày phải để bụng đói thì cũng đã có một căn nhà rất tốt để ở.
Cho nên, ưu điểm bù trừ cho khuyết điểm.
Đương nhiên Sở Luật vì điều này cũng đã được “khoan hồng.”
***
Năm nay, Sở Chỉ Hi, cũng chính là Tiểu Vũ Điểm tròn mười lăm tuổi, cô bé đã học lên cấp 2. Hồi cô bé vẫn còn học tiểu học đã cao tới 1m65, khiến Sở Luật ngày ngày ăn không ngon ngủ không yên, sợ con gái anh sẽ quá cao, nếu như có ngày cao đến mét 8 anh sẽ khóc mất, nhà người ta đều sợ đứa nhỏ nhà mình không cao được, nhưng anh lại sợ con gái mình mà cao quá sau này sẽ không ai thèm lấy. Cứ nơm nớp lo sợ suốt 3 năm, Tiểu Vũ Điểm vẫn dừng ở 1m65, không hề cao lên nữa anh mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng anh vẫn luôn e ngại lỡ cô bé chỉ cần cao thêm tầm chục phân nữa thôi, gần 1m8, đến giày cao gót cũng không dám đi mất.
“Bảo bảo, đến đây ba nhìn một chút.” Sở Luật vẫy tay với con gái, thời gian trôi qua thật nhanh, con gái bảo bối của anh mới ngày nào còn ôm ẵm vừa một tay, giờ đã lớn như vậy rồi, còn cao hơn cả mẹ nữa.
Tiểu Vũ Điểm đi tới, một cô bé 15 tuổi, hừng hực sức trẻ, quá trình trưởng thành mới bắt đầu, Sở Luật xoa đầu con gái, thấy gương mặt nhỏ nhắn của cô bé đã dần dần hết bụ bẫm, ngũ quan bắt đầu trở nên tinh xảo xinh đẹp, từng cái giơ tay nhấc chân cũng có thể nhìn ra cô bé đã được dạy dỗ tốt như thế nào, hơn nữa cô bé vẫn theo học múa đến tận bây giờ, cho nên dù tuổi còn nhỏ những đã rất có khí chất.
Niềm kiêu hãnh cả đời này của anh không phải là việc tập đoàn Sở thị có bao nhiêu công ty con, hay sản nghiệp của anh có được mở rộng... mà chính là có được một đứa con gái ưu tú như vậy.
“Bảo bảo, con không thể lại cao thêm nữa có biết không?” Sở Luật thật sự lo lắng về chiều cao của con gái.
Tiểu Vũ Điểm ngước lên nhìn ba, “Kìa ba, ba nói vậy thì con biết làm sao?” Cô bé cũng không muốn cao như ba, cô bé học múa, yêu cầu về vóc dáng rất cao, chiều cao hiên tại của cô bé ở mức tạm ổn, nếu cao hơn chỉ một chút thôi sợ rằng sau này sẽ múa không đẹp, hơn nữa, nếu cao tới hơn 1m8 giống ba, cô sẽ thành người khổng lồ mất thôi.
“Không có việc gì.” Sở Luật an ủi con gái, “Ăn ít đi một chút.”
Cuối cùng anh cũng có thể đưa ra một lời khuyên cho con gái, đúng vậy, ăn ít đi một chút, thực sự không thể cao thêm nữa, mà con gái còn phát triển đến năm 18 tuổi, ai dám đảm bảo từ giờ tới 18 tuổi cô bé sẽ không cao thêm chứ.
Lần đầu tiên anh có chút không hài lòng về gien của mình, người Sở gia đều rất cao, nhưng Tiểu Vũ Điểm là con gái, không phải đàn ông con trai. Nếu là con trai, có cao đến 2m anh cũng không chê, nhưng đứa con gái anh nuôi từ nhỏ tới lớn, anh thực sự lo lắng không khéo con gái anh sẽ cao như cái cột điện mất.
Có ai từng thấy một cái cột điện múa ba lê sao?
Cao quá rồi đến bạn nhảy cũng không có.
Hạ Nhược Tâm bưng đồ ăn từ phòng bếp ra đặt lên bàn, hôm nay có món cá sốt chua ngọt, là món mà cả hai ba con Sở Luật đều thích ăn. Hôm nay cô không khỏi thấy kỳ quái, sao chỉ có mỗi mình cô ăn, còn hai ba con nhà này lại không hề đụng vào.
Là do cô nấu dở lắm sao?
Nhưng không hề, cô ăn vào thấy mùi vị vẫn như trước đây mà.
“Sao hai ba con không ăn?” Hạ Nhược Tâm gắp một miếng cá vào bát cho con gái, “Đây không phải món cá mà bảo bảo thích ăn nhất sao, sao hôm nay lại không ăn?” Cô vẫn âu yếm gọi con gái là bảo bảo dù bảo bảo của cô đã lớn rồi, nhưng con bé mãi là Tiểu Vũ Điểm của cô.
Tiểu Vũ Điểm ra vẻ đáng thương miếng cá trong bát mình, cô thực sự rất muốn ăn, đây là món cá mẹ làm mà cô thích ăn nhất, ăn ở đâu cũng không ngon bằng mẹ nấu, cô nhìn miếng cá rất lâu, thực sự không thể ăn sao?
Cô nhìn trộm Sở Luật, anh cũng không hề động vào món cá, quả nhiên muốn cùng con gái ăn ít đi.
Tiểu Vũ Điểm bĩu môi, liền gắp miếng cá bỏ sang bát của Sở Luật.