Mục lục
Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đôi khi mình có cảm giác đang đối mặt với một người xa lạ.” Anh xoa xoa giữa trán, lắc đầu cảm thán, thật sự khác rất nhiều, sự quen thuộc trước kia đối với anh gần như không còn nữa, hiện tại chỉ còn đôi mắt của cô là vẫn giống như trước, chỉ có thể từ đó mới thấy vẫn còn một ít bóng dáng của Hạ Nhược Tâm.

Hạ Nhược Tâm cười một tiếng, ý cười rất nhạt, cũng là rất xa.

Sau đó không lâu, Tần Tuyết Quyên đến, tất nhiên là vẫn mang đến một nồi canh to bắt Hạ Nhược Tâm uống.

“Bác sĩ Cao, bác sĩ cũng uống chút đi, không thì tiểu thư nhà tôi uống không xong.” Tần Tuyết Quyên vừa thấy Cao Dật thì cười, cuối cùng không lãng phí, Cao Dật sờ bụng mình, muốn nói một câu từ chối, có thể không uống được không vì lúc nãy anh vừa mới uống đầy một bụng canh, nhưng không cự tuyệt được ý tốt của Tần Tuyết Quyên, chỉ có thể bưng chén lên uống.

Tần Tuyết Quyên thấy Cao Dật uống xong cười tủm tỉm đứng lên, sửa sang phòng bệnh một chút, sau đó cùng Hạ Nhược Tâm nói chuyện.

“Lúc nãy dì vào viện thấy một cặp cha mẹ đang trẻ khóc, nói là con nhỏ bị xe đụng phải, hai người chỉ có mỗi một đứa con này, nếu xảy ra chuyện thì chẳng biết phải làm thế nào. Lại còn nghe nói, lái xe chạy trốn, nếu không đứa bé đã có thể tốt hơn. Người bây giờ làm sao ấy, thật là thiếu đạo đức, mua được xe đẹp thế còn sợ phải bồi thường hay sao, mà nếu là xe bình thường còn có bảo hiểm chi trả, người ta phải kiếm được bao nhiêu tiền mới có thể mua  lại được một mạng người.”

“Đứa nhỏ không sao, một quả thận bị bỏ đi.” Cao Dật buông chén xuống, lời này nói ra làm Tần Tuyết Quyên thở dài một hơi nhẹ nhõm, anh chắp tay trước ngực. “Cũng may là không có việc gì, nếu không chẳng biết gia đình họ thế nào, không cẩn thận khéo nhà tan cửa nát, xa vợ lìa con.”

“Anh làm sao biết được?” Hạ Nhược Tâm hỏi Cao Dật, đây là việc của người khác, nhưng nghe vào trong tai bọn họ cũng không khỏi thương tâm, đồng thời cũng hi vọng, người còn tốt, sẽ không việc gì.

“Anh phẫu thuật.” Cao Dật than một tiếng, “Thật tiếc là anh đã làm hết sức, nhưng quả thận của đứa nhỏ vỡ nát quá, đành phải cắt bỏ, cũng may là nếu mất một quả thận đối với một người cũng không ảnh hưởng quá lớn, có thể sinh hoạt bình thường.”

“Còn quả thận kia?” Hạ Nhược Tâm tay đặt trên đầu gối hơi nắm mộ chút.

“Cũng không phải chuyện quá lớn, nếu có cái thận khác thay thế thì có thể hoàn toàn bình thường,” trong mắt Cao Dật cũng rơi xuống ý khó chịu, Tiểu Vũ Điểm đáng thương cũng bị cắt một cái thận.

Tuy Tiểu Vũ Điểm hiện tại không còn nữa, anh vẫn muốn an ủi cô, an ủi cũng chỉ mong cô thể an tâm một chút.

Hạ Nhược Tâm lại đặt sách trên đầu gối, chỉ lật một tờ, nhưng cô đọc cũng chẳng đọc được gì.

Cô đứng lên, muốn đi ra ngoài đi một chút, mặt trời hôm nay có vẻ không tồi.

Đi xuống lầu, cô tới tầng một bệnh viện, lúc vừa muốn đi ra ngoài, lại nghe thấy thanh âm quen thuộc.

Cô đi đến, thấy một phụ nữ trẻ đang khóc lóc.

“Cút, các người cút hết cho tôi, nhiều tiền, có thể lại đưa con khỏe mạnh cho tôi sao?”

“Không phải là chưa chết hay sao, nói gì mà nói lắm thế, cô muốn bao nhiêu tiền?” Mặt Hạ Dĩ Hiên trang điểm đậm, đi giày cao gót, cô ta bĩu môi rút ra một chồng tiền giấy màu đỏ, nhằm thẳng hướng cặp cha mẹ trẻ ném qua.

Hạ Nhược Tâm ôm lấy ngực, nhìn chằm chằm hồi lâu, cuối cùng cô đi qua, đứng ở trước mặt Hạ Dĩ Hiên.

“Hạ tiểu thư, cô vẫn thích dùng tiền đánh người, chơi như vậy tốt lắm hả? À, nhìn vậy cũng vui thật đấy.” Cô sờ trong túi, lấy ra ví tiền của mình, không kịp nghĩ ngợi gì, từ bên trong cũng lấy ra một tập tiền lớn, vung tay ném vào mặt Hạ Dĩ Hiên. Lúc này không ít người đã tụ đến, đối với Hạ Dĩ Hiên chỉ chỉ trỏ trỏ, đám đông đều dễ đồng tình với kẻ yếu, mà ở đây, kẻ yếu cũng không sai, đâm con nhà người ta chạy trốn đã không nói, đến thăm người bị nạn thì cũng phải có thái độ tốt một chút chứ.

Đây là một con người, không phải một con mèo con hay chó con, không thèm xin lỗi mà còn vũ nhục người ta là sao?

“Ném hay lắm.” Có người cũng sớm bất bình, cũng lấy ví tiền ra, “Như thế còn chưa đủ, tôi cũng có.”

“Tôi cũng có.” Lúc này rất nhiều người cũng lôi ví tiền của mình ra.

Hạ Dĩ Hiên mặt xanh lè, cô vừa thấy Hạ Nhược Tâm, đầu tiên là sửng sốt, mắt trừng lên nhiều lần, cô cố nén cái cảm giác không thoải mái, cố làm cho mình trở nên đúng lý hợp tình, đúng vậy, cô không sai, sai là Lục Tiêu Họa, không chết thì sao, dù chết cũng là do Sở Luật làm.

“Lục Tiêu Họa, cô có ý gì? Như thế nào?” Cô cười lạnh. “Vừa mới bắt cóc tôi, giờ lại muốn làm người tốt sao?”

“Cô chính là Lục Tiêu Họa.” Hạ Minh Chính vừa nghe cái tên này, mặt sa sầm “Cô là Lục Tiêu Họa, là đứa con gái Lục Gia kia?”

“Đúng vậy, tôi chính là Lục Tiêu Họa, là con gái Lục gia.” Hạ Nhược Tâm hào phóng thừa nhận, đương nhiên, cô còn dám thừa nhận cô là Hạ Nhược Tâm, chỉ là sợ bọn họ không thể chấp nhận thôi.

“Cô bắt cóc con gái tôi?” Hạ Minh Chính thân là một người cha, dù thế nào cũng không chấp nhận chuyện người khác làm tổn thương con gái của mình mà bây giờ còn muốn vũ nhục nó.

“Là tôi.” Hạ Nhược Tâm vẫn thừa nhận, cô làm thì không sợ thừa nhận, nhưng có người làm chỉ sợ không dám thừa nhận đi?

“Lục Tiêu Họa, cô thật là vô sỉ, cha mẹ cô dạy cô như thế nào?” Hạ Minh Chính trầm khuôn mặt, âm thanh từng câu từng chữ như muốn giết người, nhưng ông ta chưa kịp nói xong liền thấy trong không khí vang lên một âm thanh lớn gấp mười lần.

“Ông đây dạy con thế nào không đến lượt cái rắm nhà mày quản?” Lục Khả Ân đi nhanh tới, Lục Cẩm Vinh đi theo bên người, hai cha con sắc mặc đều không tốt, lời nói vừa rồi của Hạ Minh Chính, hoàn toàn đến điểm mấu chốt của người Lục gia bọn họ.

Lục Cẩm Vinh đi nhanh lại, đem Hạ Nhược Tâm chắn phía sau. “Hạ tiên sinh, chúng ta tìm chỗ khác nói, trước mặt đông người ở đây chúng ta đều là những người chút danh vọng, bị người ta xem như con khỉ, chắc là ông cũng không thích đi?”

Hạ Minh Chính sớm đã mất hết mặt mũi, bị xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, nói vậy cũng là bảo toàn mặt mũi cho ông ta.

Ông ta hừ một tiếng, đối với người nhà Lục gia cũng chẳng có tí sắc mặt tốt nào, nếu không phải con gái ông ta nói không cần truy cứu, ông ta sao có thể buông tha cho người nhà họ Lục.

Lục Cẩm Vinh dặn dò trợ lý bên cạnh một chút, trợ lý gật đầu hiểu ý

Tất cả mọi người giải tán, trợ lý nhặt hết số tiền trên mặt đất, đặt ở trước mặt bố mẹ đứa trẻ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK