Cứ như vậy mà ngủ thiếp đi, cô thực sự đã quá mệt mỏi và đau đớn, trong giấc ngủ cũng không được an lành, cô cũng không ngờ rằng sẽ có một hồi phong ba lớn hơn sắp ập xuống người mình.
Trong bệnh viện, mẹ Lý đang cầm một tờ báo, trên trang nhất chính là ảnh chụp con gái bà.
Cái gì mà mối tình tay ba trong hào môn thế gia, vợ và người tình, Sở Luật một chân đạp hai thuyền, còn cái gì mà tiểu thư thế gia tình nguyện làm người thứ ba.
Thậm chí còn có người nói Lý Chấn Cương thì sự nghiệp của mình sẵn sàn bán con gái đi, để cho đứa con duy nhất của mình đi làm tình nhân của người ta.
Nói láo, đều là nói láo, bọn họ thì biết cái gì? Bà thực sự muốn kiện cả lũ phóng viên này tội phỉ báng, nhưng bà có thể sao? Bà có tư cách để kiện sao?
Rõ ràng con gái của bà chính là tình nhân của người ta, lúc này còn đang sống dở chết dở trong bệnh viện.
Sở Luật trầm mặc nhìn tờ báo trên bàn, cửa công ty đã bị đám phóng viên vây chặt, như đám chó săn hận không thể xông vào, náo động đến mức ảnh hưởng tới tình hình của công ty trên thị trường chứng khoán.
Mà người bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, người mà tất cả đều chĩa mũi nhọn vào chính là Lý Mạn Ny, theo lập trường của mọi người, kẻ thứ ba luôn là kẻ có tội đầu tiên.
Bọn họ bài xích, chán ghét và phẫn hận.
“Sở Luật, tôi tin tưởng cậu, cũng đồng ý chuyện của hai đứa, như cậu đã nói sẽ mau chóng lấy con gái tôi, cho nhà họ Lý chúng tôi một câu trả lời thỏa đáng, nhưng tình hình dư luận như thế này, Mạn Ny bước vào nhà các người, làm sao dám ngẩng đầu làm sao có thể kết giao với người khác đây?”
“Thanh danh của con bé đã bị hủy hoại, còn có thể tẩy trắng được nữa sao?”
Ba Lý tức giận nói, đấm ngực thùm thụp, ông tức giận tới mức bệnh tim như sắp phát tác đến nơi, kể cả khi ông không mang bệnh cũng sẽ tức mà chết.
“Bác trai, bác yên tâm, chuyện này cháu sẽ xử lý thật tốt, sẽ không để cho Mạn Ny chịu thiệt thòi, để cô ấy đường đường chính chính bước và nhà họ Sở.”
Sở Luật buông tờ báo trong tay đã bị vò nát xuống, anh đã mở lời đương nhiên trong lòng có đối sách.
Anh làm sao có thể để người phụ nữ của mình phải chịu đả kích lớn thế này, nên anh sẽ khiến cho những lời đồn đãi này không thể tiếp diễn được nữa.
Đôi mắt anh tối sầm, nhếch miệng cười lạnh vô cùng tàn nhẫn.
Ba Lý đột nhiên cảm thấy kỳ quái, nếu người này là kẻ thù, vậy đám người đi theo ông hẳn sẽ có kết cục rất thảm thương.
Người đàn ông này, không thích hợp để kết giao, càng không thể kết thù.
Tốt nhất chính là tránh xa, cả đời không thể qua lại.
Một người đàn ông lén lút đẩy cánh cửa ra, nhưng anh ta vừa rón rén bước vào trong, vai đã bị ai đó vỗ mạnh một cái.
“A..” Anh ta thiếu chút nữa thì thét lên, người dọa người, hoàn toàn có thể dọa đến chết người luôn, nhất là đối với người vốn không có ý tốt lén lút đi vào nhà người khác như anh ta.
Người đàn ông xoay người, hé ra một gương mặt vô cùng bình thường, nhưng nhìn kỹ hơn có thể thấy, cổ anh ta rụt lại, trông dáng vẻ rất hèn mọn.
“Tôi, chỉ là… tổi tới chỉ là…” người đàn ông tựa lưng vào cửa cười nói gượng gạo, trong khi tròng mắt anh ta láo liên không ngừng chuyển động, giống như đang cố nặn ra lý do nào đó để ra ngoài, hay là nói thật?
“Anh yên tâm, tôi biết anh muốn làm gì.” Người đàn ông trẻ tuổi cười nhẹ nhàng trấn an, trên mặt rõ ràng là đang cười nhưng không khỏi khiến người đối diện muốn chột da.