"Tiểu Vũ Điểm, có phải mệt mỏi hay không?"
Thế nhưng nửa ngày, Tiểu Vũ Điểm vẫn buông thõng cái đầu nhỏ, chưa có trả lời cô một câu.
Cô nhấc khuôn mặt nhỏ lên, lại phát hiện, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé đỏ ửng, thậm chí cũng có thể nghe ra tiếng hít thở có chút nặng nề.
Tiểu Vũ Điểm, tay của cô nhẹ nhàng đặt lên trán con gái, lại chạm đến nhiệt độ kinh người.
Con bé phát sốt rồi.
"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm, lạnh quá..." Tiểu Vũ Điểm hơi mở cặp mắt của mình ra, tay nhỏ vô lực túm lấy áo mẹ, sau đó liền tựa vào trong ngực mẹ, bé con trong tay cũng rơi xuống mặt đất.
Mà mặt Hạ Nhược Tâm lại lập tức trắng bệch, ôm lấy con gái, liền chạy ra phía ngoài, mà những người khác cũng đều không rõ, đây là thế nào, trong mắt bọn họ cũng đều có chút lo lắng.
Có phải con của cô ngã bệnh hay không?
Trong bệnh viện, màu sắc vô cùng lạnh lẽo, nơi này đều có một loại lạnh lẽo không cách nào nói rõ, không có người thích nơi này.
Hạ Nhược Tâm cũng không ngoại lệ.
Cô đứng ngồi không yên chờ ở phòng cấp cứu, tay nắm thật chặt áo trước ngực mình, luống cuống giống như không có cách nào hô hấp.
Ngàn vạn không thể có chuyện, Tiểu Vũ Điểm là tính mạng của ô, nó còn nhỏ như vậy, không thể có chuyện, tuyệt đối không thể, chỉ là phát sốt, chỉ là sinh bênh bình thường.
Cô cúi đầu xuống, dùng hai tay bưng kín mặt, đều là cô không tốt, vì sao Tiểu Vũ Điểm bị bệnh, cô vẫn không biết rõ, cô thật sự là một người mẹ thất trách, cô hẳn sớm phát hiện mới đúng.
Cô không ngừng tự trách, đều hận không thể cho mình một cái tát.
Phòng cấp cứu cửa vừa mở ra, bác sĩ nhanh chân từ trong đi ra, sắc mặt vô cùng nặng nề.
"Bác sĩ, xin hỏi con gái của tôi..." Mà phía dưới, cô chỉ cảm giác môi mình thỉnh thoảng động lên, lại không biết mình muốn đi nói cái gì, hỏi cái gì rồi.
"Cô là mẹ đứa bé?" Bác sĩ cúi đầu hỏi cái người phụ nữ giống như cũng không cách nào đứng thẳng người.
"Vâng: " Hạ Nhược Tâm gật đầu một cái, không hiểu, hiện tại bác sĩ muốn nói lại thôi đại biểu cái gì?
"Cô đi theo tôi tới đây một chút: "Ông quay người, Hạ Nhược Tâm bước chân chần chừ một chút, sau cùng nện bước nặng nề đi theo sau lưng bác sĩ.
Cô không hiểu, đột nhiên ý lạnh đến đại biểu cho cái gì, chỉ là biết bây giờ mình vô cùng lạnh rất lạnh.
Cô không khỏi rùng mình một cái.
Có phải mùa đông sắp tới.
Bác sĩ cầm lên một phần báo cáo kiểm tra đặt ở trước mặt Hạ Nhược Tâm, hai tay Hạ Nhược Tâm run rẩy cầm lên, chỉ nhìn hồi lâu lại không biết là phía trên viết cái gì, mắt của cô mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy một đống sổ tự, sau đó những chữ số này bắt đầu lòa lên, cái gì cũng không thấy rõ.
"Vị tiểu thư này..." Bác sĩ không biết nên xưng hô như thế nào với cô gái trẻ tuổi này, mà ông có chút khó mà mở miệng, người phụ nữ này rõ ràng nhìn toàn thân đều phát run.
"Tôi có con gái: " Hạ Nhược Tâm lộ ra nụ cười khó coi, chỉ là cô phát hiện, cô lại muốn khóc như thế, cũng bất lực như thế.
"Vì tiểu thư nàym cô..." Bác sĩ cảm giác rất tàn nhẫn, sau đó thở dài một hơi: " Cô có biết hay không, cái thế giới này còn có một loại bệnh máu trắng tồn tại?"
"Bệnh máu trắng sao?" Sắc mặt Hạ Nhược Tâm đột nhiên tái đi, ông nói cái gì, bệnh máu trắng sao? <!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->