Mục lục
Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay ngày hôm sau Lâm Thanh được đưa tới ký túc học viện tốt nhất, thật sự so với những đứa trẻ khác đã tốt hơn rất nhiều. Nếu hiện giờ nó còn ở Cô nhi viện, nếu không có nhà nào khác nhận nuôi thì chính là chờ Cô nhi viện cho bọn nó học xong tiểu học, trung học, cao trung và rồi tới đại học thì bọn nó sẽ cần tự lực cánh sinh. Chỉ là một trẻ mồ côi không quyền không thế, có mấy người có thể xuất đầu.

Mà Lâm Thanh bởi vì có quan hệ với Hạ Nhược Tâm, hiện tại tuy là ở ký túc nhưng đây đã được coi là một trường quý tộc, những phương diện khác cũng cực tốt, nếu nó không phải không có lương tâm thì nên nhớ kỹ, là ai cho nó cơ hội, một cơ hội thay đổi vận mệnh của mình, một cơ hội từ bùn lên mây.

Còn người sống cần biết cảm ơn chứ không phải lấy oán trả ơn. Chỉ là có những người vĩnh viễn không học được cảm ơn.

Có lẽ bao nhiêu năm sau bọn họ mới phát hiện được, hóa ra người bọn họ giữ bên cạnh, nuôi dưỡi lại là một con sói ăn thịt người.

Sau khi tay Hạ Nhược Tâm khỏe không ít, cô mở cửa phòng Lâm Thanh, muốn dọn dẹp phòng một chút, rốt cuộc cuối tuần Lâm Thanh vẫn phải về nhà.

Cô đi vào, dọn dẹp hết đồ đạc trên bàn, lại lấy sách báo cũ của Lâm Thanh xếp gọn chuẩn bị bỏ đi, kết quả lúc cô mở cặp sách là lúc phát hiện bên trong một đống giấy lộn xộn. Đây là cái gì, cô khó hiểu lấy ra một thờ, nheo mắt lại cố gắng đọc những chữ nhỏ, đột nhiên cô sửng sốt, trong lòng cũng có cảm giác rất kỳ quái, đây giống như ghi chép của Lâm Thanh, là những gì nó viết trong cả học kỳ vừa qua.

Cô ngã ngồi xuống dưới, đứa nhỏ này đã xé toàn bộ.

Vẫn là nói, cô thật sự sai rồi, lúc trước lẽ ra không nên nhận nuôi hai đứa mà nên đưa chúng tới một gia đình bình thường, Quả Nhi đã không còn, mà Lâm Thanh…

Cô cầm cặp sách lên để lại chỗ cũ. Những đồ đạc khác ở nơi này cô cũng không động tới, coi như là không gian riêng tư của Lâm Thanh, mà chuyện xé vở cô cũng coi như mình chưa từng biết.

Cô vừa mới ra bên ngoài, ngoài cửa liền truyền đến tiếng chuông. Cô đi tới mở cửa.

Cửa mở ra, là Tống Uyển. Lúc này đây hai người phụ nữ tiếp cận như thế nhưng không có khả năng có ý thân cận.

Hạ Nhược Tâm cũng không nghĩ mời vào nhà, đương nhiên Tống Uyển cũng không muốn vào. Tuy không quá hoan nghênh vị khách này, nhưng đạo đãi khách cơ bản Hạ Nhược Tâm vẫn có, cô pha một ấm trà hoa đặt ở trên bàn.

“Bà tìm tôi có việc?” Cô hỏi thẳng vấn đề, kỳ thật không cần đoán cô cũng biết Tống Uyển không thể lại đây cùng cô ôn chuyện, cũng không có khả năng lại đây xin lỗi.

Nếu có ý tốt, mặt sẽ không nhăn nhó như vậy.

Nếu có ý tốt, biểu tình cũng không khinh thường như vậy.

Nếu có ý tốt, cũng sẽ không tới rồi mà không nói một lời.

“Tôi sẽ không đồng ý để cô tiến vào cửa Sở gia chúng ta.” Tống Uyển không uống nước trà, nghĩ đến cũng có chút chướng mắt, hoặc rốt cuộc là ghét bỏ.

“Chỉ vậy thôi?” Hạ Nhược Tâm không thấy ngoài ý muốn, đây rốt cuộc không phải là Tống Uyển ngày trước, ngay cả Sở Luật cùng Sở Giang bà ấy còn không để bụng huống chi Hạ Nhược Tâm cô.

“Sao? Vẫn còn chưa đủ?” Tống Uyển cười lạnh. “Hạ Nhược Tâm, cô đã đi rồi thì không cần quay lại. Tôi sẽ cho A Luật cưới một cô gái thân thế trong sạch chứ không phải cô, Sở gia chúng ta không chứa nổi người như cô.”

Tuy rằng bà không nói rõ ràng nhưng Hạ Nhược Tâm biết bà lấy chuyện cô ở Giang Nam nhục mạ cô, rốt cuộc chuyện cô làm nữ bồi rượu, tuy rằng không có nhiều người biết nhưng Tống Uyển lại biết, thậm chí biết rất rõ ràng.

Đúng vậy, cô không thanh bạch, tuy rằng cô cũng không có cảm giác chính mình ô uế nhưng hiện tại bị người nói thẳng trước mặt cô như vậy giống như đem miệng vết thương đã đóng vẩy của cô, một tầng lại một tầng lột ra, khiến lúc cô xấu xí nhất, bất lực nhất bị lộ ra trước mặt mọi người.

Đột nhiên, cô cười. Kỳ thật đây cũng không có gì, điều này vốn là sự thật, cô không chê chính mình, còn việc người khác ghét bỏ có quan hệ với cô sao?

Cô đứng lên, đi ra cửa, cũng mở cửa ra.

“Sở phu nhân, lát nữa tôi còn có việc, mong bà tự nhiên.”

Tống Uyển cầm lấy túi xách đi nhanh ra ngoài, lúc bà đi qua cửa đột nhiên quay đầu lại.

“Tôi cũng quên nói, Sở gia chỉ có Sở Tương là con cháu, Tiểu Vũ Điểm của cô cùng Sở gia chúng ta không có quan hệ.”

Hạ Nhược Tâm hơi hếch mũi, à, cô minh bạch, rốt cuộc đã hiểu được.

Cô đứng ở cửa, cứ như vậy nhìn chằm chằm theo bóng dáng Tống Uyển, nhìn theo bà đi rất lâu, rất trào phúng. Không biết Tống Uyển có cảm giác được lưng mình như có kim đâm.

Đến buổi tối, Sở Luật đón Tiểu Vũ Điểm trở về, để chính bé tự chơi, mà anh cũng phát hiện hôm nay Hạ Nhược Tâm có chút kỳ lạ.

“Sao, em có chuyện gì?”

“Có sao?” Hạ Nhược Tâm không có cảm giác, cô rất bình thường.

“Có.” Sở Luật vươn tay nhéo má cô. “Hôm nay em cười rất kỳ lạ, không phải em, là ai, ngươi là yêu quái nào đến, họa bì sao?”

Hạ Nhược Tâm đẩy tay anh, nhẹ nhàng xoa má mình. Cô vẫn phải chăm sóc tốt cho khuôn mặt của mình, tuy rằng không đẹp lắm nhưng nếu không bảo vệ lại càng xấu.

“Nói đi, xảy ra chuyện gì?” Sở Luật ngồi xuống, đôi mắt đen nhìn chằm chằm Hạ Nhược Tâm không rời, mặc kệ Hạ Nhược Tâm tránh né thế nào cuối cùng cũng bị nhốt trong ánh mắt của anh.

Không thể không nói, người đàn ông này làm thương nhân quả nhiên sẽ thành công, chỉ đôi mắt này liền đủ khiến đối phương chịu thua, đây đâu phải đôi mắt mà là radar, trong lòng ngươi nghĩ gì sao có thể giấu được anh.

Hạ Nhược Tâm cố gắng bình thường, nhưng thật đáng tiếc, cô vẫn bại trận.

“Có thể đừng nhìn em không, trên mặt em đâu có mọc hoa?”

“Ừ, là không có.”

Sở Luật nhàn nhạt cong khóe môi, nụ cười có chút thâm ý, cũng là có chút cố ý. Để khiến người khác tức giận anh cứ không nói gì, tựa như bắt ngươi trở thành kẻ ngốc, nhìn ngươi không biết vì sao mà lại bị sứt đầu mẻ trán, còn trong lòng anh lại ngươi vô tri. (đoạn này đọc convert mình cũng không rõ nghĩa để dịch thoát ý, đành edit word by word vậy)

Cho nên nói, người đàn ông này thực ác liệt nếu là kẻ thù của anh nói.

“Em còn chưa nói cho anh, có phải em có chuyện gì gạt anh?” Giọng Sở Luật đanh lại, đương nhiên cũng không còn có ý cười nhạo Hạ Nhược Tâm.

“Em có sao?” Hạ Nhược Tâm sau mấy năm lăn lộn cùng Tiểu Vũ Điểm lớn lên, cô cũng không có khả năng vẫn ngây thơ cùng xuẩn ngốc.

Cô hỏi lại Sở Luật, đương nhiên Sở Luật không trả lời được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK