Hạ Nhược Tâm cầm lấy giày của mình từ tay Sở Luật, trực tiếp đi vào thang máy. Sở Luật bỏ tay vào túi quần, khí chất đàn ông trưởng thành, phòng thái đàn ông thành đạt của anh khiến cho không ít phụ nữ nhìn chăm chú, dáng người như người mẫu, khuôn mặt như tài tử, không đi làm diễn viên thì thật phí của trời. Nhưng Sở Luật là ai, anh là tổng giám đốc tập đoàn Sở Thị, anh không cần phải bán khuôn mặt của mình.
Anh nhấn thang máy, bước vào.
Bỗng nhiên thang máy có rất nhiều người đi vào, Sở Luật ngước mặt lên, anh rất không thích đi thang máy cùng những người khác, mà cho dù như vậy, vẫn lại có thêm mấy người nữa tiến vào, nhưng vừa mới đi vào, thang máy liền thông báo quá tải.
Những người tiến vào sau, không thể làm gì khác ngoại trừ không cam lòng đi ra ngoài.
Toàn bộ thang máy đều tràn ngập mùi nước hoa của phụ nữ, Sở Luật che mũi mình lại, những mùi hương này trộn chung lại thật sự khiến người ta không thể nào thích được, anh không thích những người phụ nữ xịt nước hoa quá nồng cũng là có lý do.
Đối với một người đàn ông sạch sẽ, mùi nước hoa của phụ nữ là mùi thơm hằng ngày mà anh ghét nhất.
Rốt cuộc thang máy cũng xuống đến nơi, Hạ Nhược Tâm xách giày đứng ở cửa thang máy, rõ ràng là đang chờ anh.
Sở Luật vội vàng tiến tới, lờ đi ánh mắt ghen tị và không cam lòng của những người phụ nữ xung quanh, mà trong thang máy, đều là phụ nữ trẻ tuổi, hơn nữa tất cả còn là những cô gái trẻ đẹp.
Hạ Nhược Tâm cười như không cười nhìn anh.
"Sở tiên sinh, càm giác được người đẹp vây quanh như thế nào?"
Sở Luật cảm giác mũi mình rất ngứa, không nhịn được hắt hơi mấy cái. "Ừ, quả thật không tồi, không phải em cũng thấy rồi sao?" Mà anh nói xong lại hắt hơi thêm mấy cái nữa.
"Anh không sao chứ?" Hạ Nhược Tâm hơi lo lắng, như thế này thật sự không sao chứ?
"Không sao, viêm mũi nhẹ thôi." Sở Luật chỉnh lại quần áo của mình, người đàn ông thành đạt ngay cả hắt hơi nhìn cũng đẹp nữa, ông trời đã quá ưu ái cho vẻ bề ngoài của người đàn ông này, cho nên, mới cho anh một cuộc sống đầy trắc trở như vậy.
Cũng đặt cả đời người đàn ông này giữa các rắc rối phức tạp, may là người đàn ông này có năng lực chịu đựng mạnh hơn nhiều so với người bình thường, nếu không đã sớm bị điên rồi.
Hạ Nhược tâm lấy khăn giấy từ trong túi xách của mình ra, rút ra mấy tờ đưa cho anh.
"Cám ơn." Sở Luật cầm lấy, xoa mũi của mình, sau đó lỗ mũi của anh dường như cũng thoải mái hơn rất nhiều, ở đây không có mùi nước hoa, chỉ có một mùi hương thanh đạm tự nhiên trên người Hạ Nhược Tâm, chắc là có liên quan đến loại dầu gội mà cô dùng, mùi bạc hà, rất trong lành, cũng rất sạch sẽ, khiến cho người khác có cảm giác hơi thở mát lạnh, ngay cả hô hấp cũng thông thuận hơn rất nhiều.
"Em ở đây chờ anh, anh đi lấy xe." Sở Luật hơi nắm bả vai của Hạ Nhược Tâm.
"Được." Hạ Nhược Tâm vừa gật đầu, lại nhớ tới một chuyện, "Quà tặng của chúng ta còn chưa lấy phải không?"
"Ngày mai sẽ có người đưa đến, rất nặng." Sở Luật vén tóc cô ra sau tai, để lộ ra chiếc tai xinh xắn của cô, còn có viên trân châu màu hồng trên tai cô, đơn giản nhưng cũng rất hào phóng, bông tai như vậy, rất thích hợp với cô.
Thật ra bây giờ anh có hơi không muốn đi, thật vất vả anh mới có thể đứng chung với cô cùng một chỗ, mặc dù quan hệ cũng không tiến triển bao nhiêu, nhưng đã không còn đối chọi gay gắt.
Có thể cô không biết, anh sợ biết bao nhiêu môi khi thỉnh thoảng cô lại nói ra những từ ngữ lạnh lùng kia, trái tim anh cũng không mạnh mẽ như vậy.
Anh nắm chặt hai tay mình, sau đó lại buông ra, xoay người đi lái xe, bóng lưng của người đàn ông này hơi cô độc.
Hạ Nhược Tâm khẽ vuốt tai của mình, còn có chiếc bông tai trân châu kia trên rái tai.
Trên cuộc đời này, ai là tai họa của ai, ai lại là người cứu giúp của ai?
Cô hơi hoảng hốt, lúc cúi đầu xuống, đôi giày đế bằng trên chân vừa vặn một cách bất ngờ, giày có vừa vặn hay không, cũng chỉ có người đi mới biết.
Giày không vừa chân, lỏng, không đi được.
Đàn ông không hợp, buông tay, cũng mất đi.
Ai là người đàn ông thích hợp với cô?
Một chiếc xe dừng lại bên cạnh cô, cảm giác này, ý nghĩ đầu tiên của cô là cô đang gặp nguy hiểm, cửa xe mở ra, là người đàn ông kia.
Sở Luật nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay của mình, bọn họ đã đi dạo mấy giờ, thật a thì anh đã sớm đói bụng.
"Muốn đi đâu ăn cơm?" Anh hỏi Hạ Nhược Tâm, lâu như vậy rồi, hẳn đã đói bụng có phải hay không.
Hạ Nhược Tâm không trả lời, Sở Luật dừng xe ở ven đường, quay đầu lại, thấy Hạ Nhược Tâm đã rúc vào phía sau ngủ, cũng khó trách, hôm nay cô không muốn ngồi ghế lái phụ, thì ra là vì muốn ngủ.
Sở Luật cầm lên một cái chăn, đắp lên người cô, mà chính anh thì xuống xe, dựa vào thân xe, lấy ra một điếu thuốc hút. Từ giữa trưa cho đến khi mặt trời ngã về tây, cho đến khi đèn đường sáng lên, kéo dài bóng dáng hoàn mỹ của anh.
Quá khứ thì ngắn ngủi, cả đời người lại rất dài lâu.
Con đường của anh còn rất xa, để đi hết còn một khoảng cách rất dài, nhẹ thở ra một hơi, anh dựa lưng vào xe, cho đến khi cửa xe mở ra, Hạ Nhược Tâm từ trong xe bước xuống.
"Bây giờ là mấy giờ rồi?" Cô hỏi Sở Luật, một tay dụi mắt, đúng là cô rất mệt mỏi, phụ nữ đi dạo phố cũng cần thể lực.
Sở Luật nhìn đồng hồ: "Sắp bảy giờ."
"Phải về nhà ăn cơm." Hạ Nhược Tâm lẩm bẩm nói. Cô hơi hoảng hốt, hôm nay anh trai cô về, còn có Tiểu Vũ Điểm, bọn họ đang chờ cô về dọn cơm. Sở Luật mím môi, ngay sau đó bụng cũng kêu lên, âm thanh rất rõ ràng, tất nhiên là Hạ Nhược Tâm cũng nghe được.
Cô kéo cửa xe ra, ngồi xuống, Sở Luật lái xe đến trước cửa Lục gia, chỉ là tại sao cô lại có cảm giác, bây giờ người đàn ông này rất tủi thân, rất đáng thương.
Hạ Nhược Tâm có chút không đành lòng, nói một câu kiểu như:
"Anh đi đi," hoặc là "anh biến đi".
Được rồi, cô thừa nhận là cô mềm lòng.
Cô mở cửa xe ra, đứng chờ ở bên ngoài, thỉnh thoảng gió lại thổi một vài sợi tóc bay lên, mềm mại như tơ lụa, cô vuốt mái tóc dài của mình rồi quay đầu lại, lúc này người đàn ông kia mới đi ra.
Có thể lúc này anh mới biết, Hạ Nhược Tâm muốn mời anh ăn cơm.