Mục lục
Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chị, là em.” Một câu chị thân mật nhưng lại không có chân tình, người ngoài nhìn vào còn tưởng các cô là chị em tốt với nhau, ngay cả chị em song sinh có khi cũng không thân cận như vậy.

“Có việc gì sao?” Hạ Nhược Tâm ôm búp bê nhỏ nằm trên chiếc giường lớn, cô dựa đầu vào gối phía sau, còn di động thì được đặt ở bên cạnh mở loa ngoài.

“Dù sao chúng ta cũng là chị em, chị đã lâu rồi cũng không về nhà, chị không nhớ mẹ sao?” Đầu đây bên kia một câu là mẹ, hai câu là mẹ nghe rất êm tai.

Hạ Nhược Tâm co thân mình lại, cô bây giờ lại gầy đến như thế, dường như đều thấy xương cả.

Mà chữ mẹ kia, cô cũng đã lâu rồi không nhắc tới.

Mẹ, mẹ…

Cô đã sớm mất mẹ rồi, thời điểm cô bốn tuổi cô đã khồn có mẹ.

Trên đời này người cho cô tình thương của mẹ chính là Tống Uyển, nhưng người đã giết đi cái tình thương ấy cũng chính là bà ấy.

Cô hơi hơi nhếch khóe môi lên: “Hạ Dĩ Hiên, cô có chuyện gì cứ việc nói thẳng ra không cần phải quanh co, cô không cần nói dối, tôi cũng không mất thời gian.”

Hạ Dĩ Hiên cũng thu lại ý cười trên mặt, thỉnh thoảng xoa xoa móng tay mình, “Chị à, chúng ta từ nhỏ đến lớn cùng nhau lớn lên, chị thật đúng là hiểu em.”

Hạ Nhược Tâm ôm búp bê càng chặt hơn, có môt số người từ trước tới nay chỉ sống bằng khuôn mặt dối trá, mở miệng ra là có thể đổi trắng thành đen, chuyện tốt cô ta sẽ nhận còn chuyện xấu cũng có thể đẩy qua cho người khác gánh được.

Phạm sai lầm rất bình thường, có ai sẽ không phạm sai lầm chứ. Nhưng với Hạ Dĩ Hiên, cô ta từ nhỏ đến lớn đều không phạm nổi cái sai nào, chỉ có Hạ Nhược Tâm cô là người có lỗi mà thôi.

Nhưng như thế nào lại chưa từng có người nào nhận ra được.

Nói về dối trá, Hạ Dĩ Hiên xác thực là một người điển hình, nếu không phải chuyện giả chết bị bại lộ thì khả năng cho đến bây giờ, cái lưu lại trong lòng mọi người chính là Hạ Dĩ Hiên thiện lương thiên chân của ngày xưa.

Càng là thứ gì tốt đẹp, mọi người đều muốn giữ lại, giống như những ký ức đó.

Nhưng chuyện ngày đó bị bại lộ, chuyện của Hạ Dĩ Hiên bỗng chốc bị hé mở, cô ta một lần nữa xuất hiện trước mắt mọi người, nhưng cô ta có nói thế nào đi nữa thì sau bốn năm thế giới đã không còn là thế giới của cô ta.

Không có Hạ Nhược Tâm giúp cô ta gánh tội thay, đã không có Sở Luật bảo vệ, cũng không có Hạ Minh Chính dung túng, cô ta sống mà không thể quay về.

Hạ Dĩ Hiên nắm chặt ngón tay mình, vốn là một gương mặt mĩ miều lúc này lại lộ ra một chút méo mó, đôi môi mỏng của cô ta nhẹ cong lên, khóe mắt cũng lộ ra mỉm cười nhưng nụ cười lại lạnh băng.

“Chị, chị không muốn biết con chị bây giờ đang ở đâu sao?”

Hạ Nhược Tâm mở mắt, ngồi dậy cầm điện thoại di động bỏ bên tai, cho dù là đang bật loa ngoài, âm thanh lớn được phóng đại làm đau rát cả tai cô.

“Cô biết cái gì?”

“Em không biết cái gì à?” Hạ Dĩ Hiên che miệng nở nụ cười.

“Chị, nếu chị muốn biết liền đến 95 Gác Sách* tới tìm em, đúng rồi, nơi đó chị biết, khi còn nhỏ chúng ta đã ở đâu. Em sẽ chờ chị ở đó, chờ chị đến em sẽ nói cho chị biết, chị không phải là muốn biết chuyện ngày đó là như thế nào hay sao?” Hạ Dĩ hiên nói xong liền cúp điện thoại, đem di động ném vào trong túi, cô ta mặc một thân hàng hiệu, mang quý khí, cô vuốt tóc mình, thực sự hưởng thụ cảm giác được người khác chú ý như thế này.

*Tên đường chả biết dịch là gì, lấy tạm Gác Sách mọi người nhá:3.

Dù bây giờ Sở Luật biến thành như thế nhưng cô vẫn muốn cướp lại. Cô muốn cướp lại những gì có trong tay Hạ Nhược Tâm. Đồ vật có thể cướp hay không thể cướp cô nhất định phải cướp, đồ có thể ăn hay không thể ăn cô cũng phải ăn cho dù muốn nôn ra.

Kể cả những thứ cô không cần cô cũng sẽ không cho người khác co.

Hạ Nhược Tâm buông di động xuống, cô đặt búp bê đối diện với mình.

“Bảo bảo, con nói xem mẹ có nên đi hay không? Mẹ chỉ muốn vì con đòi lại công bằng mà thôi nhưng tại sao lại khó đến thế?” Cô đặt tay lên búp bê không có độ ấm, lại nhớ tới đứa nhỏ đáng yêu kia, nước mắt cũng vì thế mà rơi xuống.

Cô ôm chặt búp bê nhỏ trong ngực mình nằm xuống giường lớn, dáng người nhỏ xinh co lại rúc vào trong chăn, dường như không tìm được cô, cũng không nhìn thấy cô.

Cô sẽ đi, mặc kệ là nơi nào, cô vẫn đi. Cho dù là lừa cô, cô cũng phải đi, chỉ vì cô có được 1% cơ hội hi vọng, thậm chí là không có hi vọng.

Có lẽ con gái cô chưa chết, và cũng có lẽ Hạ Dĩ Hiên thật sự biết con gái của cô bây giờ ở đâu, cô không sợ cho dù cô biết rõ Hạ Dĩ Hiên là không có lòng tốt, cũng biết rõ Hạ Dĩ Hiên muốn hại mình.

Mở tủ quần áo ra, cô thay đổi bộ quần áo nhẹ nhàng đơn giản, cũng không có mang nhiều đồ lắm, chỉ mang theo chiếc nhẫn kim cương đang đeo trên tay, cái này là của Sở Luật tặng cho cô, cũng không biết vì sao cô lại không vứt nó đi, cô chợt giật mình khi nhìn đốt ngón tay đang đeo chiếc nhẫn.

Cô trang điểm nhẹ một chút, cũng không phải vì đua đòi gì nhưng do khí sắc bây giờ của cô quá kém, người khác nhìn vào lại tưởng cô giống như người chết vậy.

Đúng vậy, giống như Hạ Dĩ Hiên nói, cô với Hạ Dĩ Hiên từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tuy không phải chị em ruột với nhau nhưng ở phương diện nào đó Hạ Dĩ Hiên quả thực rất hiểu cô, đồng thời cô cũng rất hiểu Hạ Dĩ Hiên.

Hạ Dĩ Hiên không nói gì nhưng cô rất kiên trì, mặc kệ ở nơi nào thì bà chị ngoại lai này không thể cao hơn cô một cái đầu, không thể xinh đẹp hơn cô, không thể có dáng đẹp bằng cô, cũng không thể thông mình bằng cô.

Hạ Nhược Tâm không nghĩ lúc này mình nên tranh cái gì với Hạ Dĩ Hiên, cô không sợ Hạ Dĩ Hiên, chỉ sợ cô ta không nói chuyện Tiểu Vũ Điểm cho cô biết, chỉ cần có một chút manh mối có thể cô sẽ tìm ra con gái mình, một đứa bé còn sống, một Tiểu Vũ Điểm còn tồn tại.

Cô chỉnh trang lại một chút khuôn mặt mình, làm cho mặt mình có chút sức sống một chút.

Cầm lấy chiếc túi, thay một đôi giày, nhưng lúc cô định đi ra ngoài thì lại nhớ tới cái gì, cô lại vòng trở lại, bế búp bê nhỏ từ trên giường lên sau đó đặt lại ngay ngắn ở trong chăn.

Cô đi ra ngoài, đóng cửa, khóa lại.

Số 95 Gác Sách, đây là một chung cư của Hạ gia không mấy khi dùng đến.

Cô ôm túi mình vào trong ngực, từng bước đi về phía trước, bước chân không nhanh cũng không chậm, cô không biết, lúc này cách chỗ cô không xa có có một người đàn ông đang nhìn về phía cô, đến khi cô đi được một lúc người đàn ông mới  kịp phản ứng sau đó cũng theo đi lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK