Bà thật sự rất kích động, kích động cũng không biết phải làm sao bây giờ.
"Tiểu Vũ Điểm, đến đây với bà nội."
Bà không ngừng nói chuyện với Tiểu Vũ Điểm, ngay cả đôi mắt cũng không dám chớp, chỉ sợ lần này cháu gái bà sống sờ sờ sẽ trực tiếp biến mất. Khó khăn lắm mới tìm được ruột thịt, bà thật sự, thật sự rất cẩn thận, cũng rất sợ hãi. Cho đến khi Tiểu Vũ Điểm ôm búp bê trong lòng đứng ở trước mặt bà, ngón tay bà mới run rẩy nhẹ nhàng đặt trên khuôn mặt nhỏ của Tiểu Vũ Điểm: "Cháu gái bé nhỏ của bà nội." Bà mơn trớn lông mày, đôi mắt còn có khuôn mặt nhỏ của bé, quả thực không muốn buồn tay ra.
Tiểu Vũ Điểm không né tránh tay bà, bé nghiêng đầu, hình như bà nội này đang khóc, đau ở đâu sao? Nếu bà nội đau vậy bé sẽ ngoan một chút, giống như trước kia lúc bé đau, mẹ nói, ngoan ngoãn sẽ không đau.
Đôi tay Tống Uyển run rẩy, đôi mắt một lúc lại mơ hồ, bà dùng sức lau mắt mới làm rõ ánh sáng trước mắt, lại một lần thấy rõ, sáng tỏ.
"Tiểu Vũ Điểm, cháu quên bà nội sao? Bà nội và Tiểu Vũ Điểm đã gặp nhau rất nhiều lần, bà nội còn cho cháu ăn canh, có phải hay không?" Bà nghẹn ngào một tiếng, bàn tay vẫn không rời gương mặt Tiểu Vũ Điểm, khoé môi cũng bởi vì kích động mà run rẩy.
Tiểu Vũ Điểm không nói lời nào, bé yên tĩnh đứng đó, mặc cho tay bà thỉnh thoảng vỗ về gương mặt nhỏ của mình, giống như không có cảm giác chán chét, giống như tay của mẹ, được rồi, bé sẽ không tức giận với bà nội, xem ở bà nội này đang khóc vì đau sao?
"Tiểu Vũ Điểm, bà nội có thể ôm cháu một cái không?" Tống Uyển buông tay, sợ rằng đứa trẻ sẽ sợ bà, cũng sợ đứa bé không muốn. Bà cẩn thận từng chút như vậy chỉ sợ đứa bé sẽ không thích bà. Đây là một bảo bối bất ngờ mà có, thật là quá trân quý, bé chính là bảo bối của toàn bộ nhà họ Sở.
Tiểu Vũ Điểm lại quay đầu nhìn Hạ Nhược Tâm, nhìn mẹ đang gật đầu cổ vũ với mẹ mới quay đầu, vươn đôi tay nhỏ.
Bé không nói gì, nhưng động tác đã biểu lộ tất cả.
Tống Uyển đứng lên, cẩn thận bế đứa bé trên mặt đất lên, cảm giác so với lần đầu tiên ôm không giống nhau. Lúc này đây bà càng thêm sợ hãi, càng thêm cẩn thận, cũng càng thêm đau lòng, bà sợ làm đau bé, cũng sợ làm bé ngã.
Tất nhiên cũng không giống ôm Sở Tương, ôm Sở Tương bà sẽ cảm thấy thực an ủi, nhưng cơ thể nhỏ bé trong lồng ngực này lại làm bà cảm kích. Thì ra đây mới là huyết thống, cái gì cũng không thể thay thế được, cho dù bà có nhận nuôi Sở Tương, đối với Sở Tương muôn vàn tốt, tất cả tốt, nhưng vẫn không làm bà thân thiết bằng một cái huyết thống.
Mà cháu gái nhỏ của bà đã lớn như vậy, khi bà đang trông ngóng một đứa cháu nội không biết tên, không thể tưởng tượng được, kì thật bà đã có một đứa cháu gái lớn như vậy.
"Tiểu Vũ Điểm, gọi tiếng bà nội, được không?" Tống Uyển nhìn chằm chằm gương mặt tinh xảo của cháu, cháu gái bà lớn lên thật đẹp mắt, xinh đẹp hơn so với bất kì đứa bé nào bà đã từng gặp, về sau trưởng thành nhất định sẽ là một mỹ nhân, thậm chí lớn lên còn xinh đẹp hơn mẹ.
Gen của Sở gia từ trước đến nay không tồi, Sở Luật là một, mà đương nhiên cháu gái bé nhỏ của bà là cũng vậy.
Tiểu Vũ Điểm gắt gao mím chặt miệng nhỏ, mở một đôi mắt to đồng tử màu đen, bé không nói gì, cũng không có cử động.
"Không sao, bà biết, cháu là sợ người lạ, về sau bà nội sẽ rất thương cháu, cháu xem, bà nội mua rất nhiều đồ cho cháu, có búp bê, còn có đồ chơi."
Tay bà nhẹ nhàng vỗ về mặt Tiểu Vũ Điểm, chỉ là nước mắt trong mắt vẫn cứ lăn dài.
"Bà nội..." Thanh âm mềm mại ngọt ngào từ cái miệng nhỏ truyền ra. Tống Uyển sửng sốt, không thể tin được chính mình vừa rồi nghe được cái gì. Tức khắc bà kích động tuôn nước mắt, bé vừa rồi gọi bà là bà nội. Bé thật sự gọi bà là bà nội ư, thật sự gọi bà là bà nội.
Trời ơi, đây là sự thật, đây là sự thật.
Đột nhiên có một nỗi khổ sở không có cách nào nhẫn nhịn làm bà không khỏi che miệng khóc không thành tiếng.
Mãi một lúc lâu sau, bà mới xấu hổ lau nước mắt, cười với Hạ Nhược Tâm: "Thực xin lỗi, hơi thất lễ rồi."
Hạ Nhược Tâm không nói gì, chỉ là trong lòng lại một loại nặng nề, người nhà họ Sở để ý Tiểu Vũ Điểm như vậy, về sau có phải sẽ không trả lại con cho cô?
"Gọi một tiếng bà nội nữa cho bà nghe." Giọng nói Tống Uyển nghẹn ngào, thật sự sợ chính mình đang nằm mơ, cháu gái nhỏ của bà gọi bà là bà nội?
Nhưng lúc này Tiểu Vũ Điểm lại không gọi, tầm mắt bé dừng trên mặt Sở Tương đang ngồi ở trên sô pha, đôi mắt Sở Tương gắt gao lườm bé, như thể bé đang cướp đường.
"Được, cháu xem bà nội này, bà nội chỉ là quá kích động." Tống Uyển lại lau nước mắt trên mặt, bà ôm chặt Tiểu Vũ Điểm trong lòng, trong miệng tuy rằng đáp ứng không khóc nhưng nước mắt bà lại không cách nào ngừng được.
Sở Giang không chớp mắt nhìn chằm chằm Tiểu Vũ Điểm, mà việc ông có thể làm chỉ có thể đứng ở chỗ này, đôi mắt nhìn đã đỏ, không phải bởi vì không kích động mà bởi vì ông rất sốt ruột. Ông cũng muốn ôm cháu gái một cái. Cho nên, ông thỉnh thoảng ho khan, hy vọng có thể khiến vợ chú ý, không được ôm một người một mình ôm chứ, không được quên mất lúc này còn có ông nội đang đứng chứ, mà ông hiện tại đã nóng ruột muốn chết.
"Khụ..." Lại dùng sức một tiếng liền khiến Tiểu Vũ Điểm phát hiện vẻ mặt Sở Giang đỏ bừng, đôi mắt to tròn tràn ngập tò mò, ông nội này bị bệnh sao? Chỉ là người bị bệnh phải đi tiêm mới đúng, ông cũng chưa thấy bé ngoan sao?
Mà khi Sở Giang phát hiện Tiểu Vũ Điểm nhìn ông, nhanh nhẹn vươn tay mình, thành công, ông phải bất cứ giá nào: "Bà, cho tôi ôm một cái, tôi cũng muốn ôm cháu gái một cái."
Tống Uyển vừa thấy vẻ mặt của chồng sốt ruột muốn chết, chỉ có thể đem đứa bé trong lòng giao cho Sở Giang.
"Cẩn thận, ông không được ôm chặt quá, bé nhỏ, sẽ đau."
Sở Giang vội vàng gật đầu, ông sẽ chú ý, đương nhiên sẽ cẩn thận, đây chính là cháu gái bé nhỏ của ông mà, còn nói nữa ai cũng không ôm được cháu gái mất, Sở Tương chẳng lẽ không phải trẻ con mà là cục đá sao? Cũng không phải ông chưa chạm vào đồ cứng như Sở Tương.
"Cháu tên là Tiểu Vũ Điểm có phải không?" Sở Giang làm giọng nói tận lực nói nhẹ một ít, hai mắt cười đều cong lên, đã có thể nhìn rõ tuổi tác của ông.
Tiểu Vũ Điểm gật đầu một cái, mặc dù là người xa lạ nhưng bé lại không sợ, chỉ là có chút không quen, hơn nữa người ông nội này, dường như rất tốt.