Mở cửa xe, cô ngồi xuống, sau đó cởi giày cao gót ra, đem hai chân của mình để ở trên ghế.
Cô không nói một lời, mà người đàn ông lái xe, cũng trầm mặc không nói gì, mãi đến khi xe rời đi, cô nhìn ra ngoài cửa kính, thấy được Cao Dật đứng ở trước cửa sổ, một thân hiu quạnh giống như cây khô bị chặt đứt gốc, như vậy suy tàn, còn có giữa bọn họ nhiều năm vướng mắc như vậy, có phải hay không muốn kết thúc.
“Em muốn làm như vậy sao?”
Sở Luật hỏi Hạ Nhược Tâm: “Còn có rất nhiều biện pháp, em không phải muốn chọn phương thức tổn thương như vậy chứ?”
Hạ Nhược Tâm ngẩng mặt lên, trong đôi mắt của cô có một chút mỏi mệt: “Không phải anh ấy thất vọng đối với em, là em thất vọng vì anh ấy, nhưng quả thật nếu phải chọn một con đường đi, như vật, để cho anh thất vọng đối với em, cho là em phụ anh ấy thì trái tim của anh ấy có thể dễ chịu một chút.”
Kẻ phản bội với kẻ bị phản bội, cô lựa chọn là phản bội, đây là việc duy nhất cô có thể làm vì anh.
Sở Luật tiếp tục lái xe, khi đó trong gương chiếu hậu là người phụ nữ thủy chung đều cụp hai hàng mi, lông mi của cô rất dài, bộ dạng gần như là ẩn giấu tất cả cảm xúc trong đáy mắt cô.
Trong xe vô cùng yên tĩnh, cũng chỉ có tiếng hít thở của hai người.
Cao Dật nhốt mình lại trong phòng mấy ngày mấy đêm, mặc kệ là ai gọi cửa anh ta đều không muốn mở cửa, kể cả Vệ Lan với Bạch Lạc Âm hai người phụ nữ mỗi ngày đều khóc ở cửa nhưng trước sau anh đều không muốn đi ra.
Mãi đến ba ngày sau, Cao Dật mở cửa, cả người anh ta giống như là lúc lên cơn nghiện. Thân thể gầy yếu, cùng với đáy mắt xám tro.
“Tiểu Dật, con làm sao vậy?” Vệ Lan vội vàng kéo con trai lại, con không cần phải dọa mẹ.
“Mẹ, con không sao.” Giọng nói của Cao Dật khàn khàn, giơ tay lên nhẹ nhàng vỗ bả vai Vệ Lan, nhưng mà ánh mắt lại nhìn phía xa, có chút giật mình.
Bạch Lạc Âm đứng ở bên cạnh, muốn nói lại thôi, muốn nói, lại không dám nói, muốn tiếp cận, nhưng lại sợ tiếp cận. Cô không biết Lục Tiêu Họa nói gì với Cao Dật khiến Cao Dật lại biến thành như vậy, mà cô ta đây cũng không khỏe, Cao Dật nhốt mình mấy ngày, cô cũng khó chịu mấy ngày.
Vệ Lan thấy con trai không có việc gì, lúc này mới lau nước mắt mình, sau đó bà vội vàng kéo tay Bạch Lạc Âm, lại kéo tay con trai.
“Tiểu Dật, hai ngày nay Lạc Âm cũng không thoải mái, con đưa con bé đi đến bệnh viện làm kiểm tra có được hay không?”
“Được.” Cao Dật đáp ứng, trên môi còn chút dấu tích của việc cười nhạt, mà vết tích cười, vẫn hoảng hốt.
Trong bệnh viện, Bạch Lạc Âm nằm, đang có bác sĩ giỏi nhất kiểm tra đưa bé trong bụng cô ta.
“Ừ, đứa nhỏ tốt, trái tim thai đập rất mạnh, đứa nhỏ khỏe mạnh.” Bác sĩ đứng bên cạnh kiểm tra xong rồi nói, sau đó không khỏi nhìn Bạch Lạc Âm có chút ý vị.
“Bác sĩ Cao của chúng ta thật đúng là rất nhanh, còn chưa có nghe nói qua anh ta muốn kết hôn, hiện tại đứa bé cũng sắp sinh ra…”
Bạch Lạc Âm nắm lấy quần áo của mình, có chút không chịu nổi, có thể là bác sĩ này vô ý, nhưng mà nghe vào trong tai Bạch Lạc Âm, lại như là mắng cô ta giống như một người không biết xấu hổ.
“Đều tốt cả.” Bác sĩ lấy khăn cẩn thận lau sạch sẽ bụng Bạch Lạc Âm, lại đỡ cô ngồi dậy.
“Cảm ơn.” Bạch Lạc Âm đứng lên, đem quần áo của mình kéo xuống dưới, sau đó mở cửa, mà lúc này Cao Dật đang đứng ở bên ngoài.
“Bé rất tốt.” Bạch Lạc Âm kéo tay Cao Dật, cười với anh. “Dật, em muốn đi về, em có chút mệt mỏi.”
“Được.” Cao Dật đáp ứng, muốn rút tay ra, nhưng mà Bạch Lạc Âm kéo vô cùng nhanh, anh cũng chỉ giãy giụa, như lúc này anh đã bị một người phụ nữ trói buộc chặt chẽ rồi.
Mà anh đều là bất lực bãi thác.
Khi mà bọn họ đi ra lại gặp Hạ Nhược Tâm, hiển nhiên là Hạ Nhược Tâm đang chờ bọn họ. Cô đi tới, chân đi giày da cao gót bước đi từng bước từng bước giẫm trên nền đất.
“Làm sao, còn chưa bỏ nó?” Tầm mắt của cô nhìn vào bụng của Bạch Lạc Âm, rõ ràng đứa bé kia vẫn còn, thực ra, Hạ Nhược Tâm vô cùng hiểu, tính tình Cao Dật, anh có thể đi cứu một đứa bé xa lạ, lại làm sao có thể bỏ đi đứa con của mình.
Bạch Lạc Âm trốn ở sau người Cao Dật, đem bụng đều chắn về sau, đồng thời cũng đem chính mình lùi về sau.
Cô ta sợ Hạ Nhược Tâm, giống như Hạ Nhược Tâm là một quả bom hẹn giờ, tùy thời có thể đem cô ta cho nổ toàn thân xương cốt.
“Tiểu Hoa, em phải muốn như vậy sao?” Cao Dật cũng đứng trước một bước, đem Bạch Lạc Âm hoàn toàn chắn phía sau anh, cũng là sợ Hạ Nhược Tâm làm tổn thương đến Bạch Lạc Âm, đây là động tác bản năng của anh, có thể chính anh cũng không biết anh lại sẽ che chở Bạch Lạc Âm đến vậy.
Hạ Nhược Tâm đem tóc của mình vén về phía sau, có cảm giác loại người đi trà lạnh tang thương.
“Có thể không bằng này a?” Cô nâng đôi môi đỏ mọng của mình lên cười khinh một tiếng.
Sau đó, cô lại tiến một bước, mà khóe môi của Cao Dật nhấp nhanh, trước sau đều có chút hết sức quá phận kéo chặt.
Hạ Nhược Tâm lấy túi ra, sau đó từ trong túi đưa ra một đống gì đó, để ở trong lòng Cao Dật.
“Cao Dật tiên sinh, đây là anh đã từng tặng cho tôi, hiện tại tôi không muốn đáp án gì của anh, bởi vì tôi phát hiện, tôi có chút chán ghét anh, Lục Tiêu Họa tôi muốn người đàn ông nào không có, nhưng mà anh cũng chỉ là một bác sĩ.”
Cô nói xong, tầm mắt lại quét tới phía Bạch Lạc Âm: "Cũng chỉ có người phụ nữ như Bạch tiểu thư mới có thể xem anh như bảo bối."
“Ha ha…” Cô cười vô cùng lạnh, thu lại đôi lông mi dài, không thấy nửa phần tình phân, đúng vậy, trong mắt cô không chấp nhận được hạt cát như thế nào?
"Cho nên," cô vươn tay, Bạch Lạc Âm theo bản năng đem người mình lui về phía sau, mà Hạ Nhược Tâm lại không có động tay, chỉ là đối với cô ta khẽ nhếch môi vô cùng châm chọc, “Yên tâm đi, tôi không có hứng thú đối với đánh phụ nữ, trò chơi trận này của tôi chơi đù phiền rồi. Có phải cô thật đúng là cho rằng, tất cả mọi người đều yêu thích anh ta.”
Nói, Hạ Nhược Tâm quay người, đang định đi,nhưng mà tay lại bị ai kéo lại…
Hạ Nhược Tâm cúi đầu, giật mạnh đem tay mình trở về. Lúc này, cô lại không quay đầu lại, thời gian qua đi, cô sẽ không tạm biệt người đàn ông này.
“Dật…” Bạch Lạc Âm tóm lấy tay áo Cao Dật, “Lục tiểu thư cô ấy làm sao vậy, nếu anh cần giải thích, em có thể thử một chút.”