Hình như thấy bộ dạng này của cô hơi đáng thương, nên Cố Đoàn Thuần ngẫm nghĩ một lát mới nói: “Tạm thời ông cụ Trình không ở trong nước, đợi ông ấy về rồi tôi sẽ sắp xếp.”
Sắp xếp…?
Sắp xếp chuyện gì? Anh sắp xếp cho hai người gặp mặt à?
Hoắc Thủy Nhi vừa vỡ lẽ thì nhất thời mở mắt ra, hơi kích động ôm lấy cánh tay Cố Đoàn Thuần, ánh mắt tràn đầy mong đợi: “Anh nói thật chứ? Anh sẽ sắp xếp cho tôi gặp mặt ông cụ Trình đó à?”
Mặc dù Hoắc Thủy Nhi không biết ông cụ Trình là ai, nhưng cô đã vô thức cho rằng ông có quan hệ với mình, cũng thân thiết với ông hơn, nên bật thốt lên.
“Tôi giống như người biết nói dối lắm à?” Cố Đoàn Thuần cười chế giễu, như thể không vui khi Hoắc Thủy Nhi không tin mình.
Hoắc Thủy Nhi vội khen ngợi anh ngay: “Đâu có, anh là Cố Đoàn Thuần – người tốt nhất cả thành phố S này, sau này tôi sẽ không mắng anh nữa.”
“Hửm? Nói vậy là trước đây cô từng mắng tôi?” Ánh mắt Cố Đoàn Thuần bỗng tối sầm.
Hoắc Thủy Nhi nhận ra mình đã lỡ lời, vội buông cánh tay anh ra, không ngừng xua tay nói: “Không có không có…”
Cố Đoàn Thuần chẳng muốn so đo với cô nữa, mà kéo cô ra khỏi chăn.
Anh kéo Hoắc Thủy Nhi vẫn còn buồn ngủ đi rửa mặt, thay đồ, hai mắt cô vẫn hơi díu lại, rũ vai đi chọn áo sơ mi trắng, phối với chân váy ca rô, tóc buộc đuôi ngựa ở sau đầu, cả người tràn đầy hơi thở thanh xuân.
“Cố Đoàn Thuần, mới sáng sớm anh gọi tôi dậy làm gì? Còn không cho tôi ra ngoài làm việc nữa…”
Hoắc Thủy Nhi là người cần cù, từ nhỏ đã thường xuyên ăn không đủ no mặc không đủ ấm, nên con người cô luôn tuân theo suy nghĩ kiếm tiền, nhất định phải cố gắng kiếm tiền.
Nhưng… cô có một sở thích nho nhỏ là ngủ nướng.
“Chúng ta phải đi gặp ông nội.” Cố Đoàn Thuần đáp.
Anh nhìn cô từ trên xuống dưới, đôi môi mỏng khẽ cong lên, anh thường thấy mấy người Cố Hàn Tình mặc đủ loại váy hàng hiệu, nhưng giờ thấy Hoắc Thủy Nhi ăn mặc kiểu sức sống thanh xuân thế này, thì bỗng có hương vị khác.
Trông cô rất trẻ trung, tràn đầy sức sống…
“Anh nhìn gì thế? Trên mặt tôi có gì à? Hay… bộ đồ của tôi khá cũ rồi? Tôi sẽ đi thay bộ khác ngay.”
Hoắc Thủy Nhi tưởng Cố Đoàn Thuần chê cách ăn mặc của cô, dù gì lần nào tới nhà họ Cố, Cố Hàn Tình cũng mặc váy tiểu thư tao nhã, còn cô chỉ có bộ đồ 599 nghìn trên taobao… có lẽ sẽ làm anh mất mặt đúng không?
Trong đầu Hoắc Thủy Nhi đang nghĩ về bộ đồ đắt tiền nhất của mình, nhưng Cố Đoàn Thuần nói: “Em cứ mặc vậy đi, đi thôi.”
Dứt lời, anh đã bước ra ngoài trước.
Hoắc Thủy Nhi không dám chậm trễ, vội đeo túi xách dây xích trắng của mình lên rồi chạy theo. Hôm nay cô mang đôi giày vải màu trắng, nên chạy rất nhanh, chẳng hề thua kém đôi chân dài của Cố Đoàn Thuần.
Dáng người nhỏ nhắn của cô đi sau Cố Đoàn Thuần, tạo thành một đôi trai tài gái sắc, trông cực kỳ bắt mắt.
Dì Liễu thấy thế thì cười đến mức không thể khép miệng lại được: “Cậu mợ chủ, hôm nay hai người có về nhà ăn sáng không?” Bà đã dọn bữa sáng lên rồi, nhưng bình thường nếu cậu chủ tới nhà họ Cố, thì phải quay về mới ăn.