“Hì hì hì…”
Hoắc Thuỷ Nhi cười vui vẻ, hoàn toàn phớt lờ người ngồi bên cạnh.
Thị lực của Cố Đoàn Thuần rất tốt, Hoắc Thuỷ Nhi vừa mở điện thoại ra là anh đã nhìn thấy người đàn ông trên đó, trùng hợp chính là người ở cửa nhà hàng Nhật… Mối quan hệ của họ là gì?
Mới quen? Bạn bè? Người yêu cũ? Hay là… Càng nghĩ càng phiền, Cố Đoàn Thuần phát hiện khả năng tự khống chế của mình gần đây dường như đã kém đi. Không, chỉ khi đối mặt với Hoắc Thuỷ Nhi mới có sự thay đổi. Anh nắm lấy vô lăng, “kít” một tiếng, xe đã dừng lại.
Sau khi xuống xe, Hoắc Thuỷ Nhi nhìn trái ngó phải, nhìn những toà nhà cao lớn xung quanh mà bắp chân cũng hơi run lên.
Mặc dù Cố Đoàn Thuần đã đưa thẻ đen cho cô, sau này cô cũng lén cất đi, nhưng dù sao cũng là tiền của anh.
Không đợi Hoắc Thuỷ Nhi phát biểu ý kiến, Cố Đoàn Thuần đã đi vào trong trước.
“Này, chờ tôi với!”
Hoắc Thuỷ Nhi vội chạy lên, thấy Cố Đoàn Thuần đã bước vào một cửa hàng rất cao cấp, anh nói với nhân viên bán hàng: “Chọn cho cô ấy vài bộ quần áo.”
“Vâng thưa anh.”
Nói xong, nhân viên bán hàng cung kính đi về phía Hoắc Thuỷ Nhi, trên mặt mang theo nụ cười chuyên nghiệp: “Chào cô, cửa hàng chúng tôi chuyên bán quần áo nữ, cô cần mặc vào dịp gì?”
“Mặc đi làm, chuyên nghiệp một chút là được.” Hoắc Thuỷ Nhi mỉm cười.
Dù thế nào chỉ cần cười là được rồi.
Nhân viên bán hàng chọn vài bộ quần áo đưa cho Hoắc Thuỷ Nhi, phục vụ chu đáo đến mức đưa cô tới tận phòng thay đồ. Hoắc Thuỷ Nhi thở phào một hơi, vừa nãy bị ba nhân viên bán hàng vây quanh cô rất ngại, cô chọn bừa một bộ rồi lật xem giá.
Đầu tiên phải xem có mua nổi không đã, nếu không thử cả buổi đến lúc đó không mua nổi thì mất mặt lắm… “Cái gì? Chín triệu sáu?”
Hoắc Thuỷ Nhi ngạc nhiên mở to mắt, chỉ muốn ăn luôn cái mác này, chỉ… chỉ một bộ đồ bình thường thôi mà cũng chín triệu sáu, sao không đi cướp luôn đi? Cô có thể mua ba bộ với giá chỉ ba mươi nghìn ở sạp vỉa hè đó!
Vì vậy Hoắc Thuỷ Nhi lại nhanh chóng lật các tấm mác khác.
Áo ba lỗ mười ba triệu rưỡi.
Váy liền chiết eo hai mươi sáu triệu một trăm nghìn.
Bộ đồ quần ống rộng ba mươi ba triệu.
Hoắc Thuỷ Nhi hít sâu một hơi, chợt phát hiện qần áo ven đường vẫn hợp với mình hơn.
Cô nén cảm giác đau lòng, ôm quần áo đi ra, nhân viên bán hàng nhanh chóng đi tới, thấy cô chưa thay bộ nào thì hơi ngạc nhiên: “Mấy bộ này không hợp với cô sao ạ?”
“Ừm… Tôi thấy không hợp lắm.”
Bỏ lại câu này, Hoắc Thuỷ Nhi liền bỏ chạy trong ánh mắt nghi ngờ của nhân viên bán hàng, thấy họ lại định tìm quần áo khác cho mình, Hoắc Thuỷ Nhi vội kéo tay Cố Đoàn Thuần đi về phía cửa.
Hoắc Thuỷ Nhi nhìn cánh tay đang khoác tay mình mà sững sờ.
Sao… Vừa nãy dường như hơi thở của anh đã rối loạn?