“Xin lỗi, tôi đã tới trễ.” Cố Đoàn Thuần rút khăn giấy, nhẹ nhàng lau khóe miệng giúp Hoắc Thủy Nhi: “Cố Hàn Tình đã làm chuyện quá đáng, tôi sẽ khiến cô ta phải trả giá, để cho em một câu trả lời.”
“Anh định làm gì?”
Mắt Cố Đoàn Thuần bỗng u ám.
Hoắc Thủy Nhi cảm thấy giờ Cố Đoàn Thuần hơi đáng sợ, thật ra trước đây cô cũng nghe qua câu chuyện về anh rồi, anh còn trẻ như vậy đã kế thừa công ty, không chỉ đơn giản là dựa vào sự ủng hộ của người nhà, mà thật sự có chút thủ đoạn.
Anh không hề nương tay với những người đã đắc tội với anh.
Mặc dù Hoắc Thủy Nhi cảm thấy Cố Hàn Tình rất đáng ghét, nhưng cũng sợ Cố Đoàn Thuần thật sự làm ra chuyện gì đó mà bất chấp hậu quả, nên hơi lo lắng.
“Em muốn tôi làm thế nào?” Cố Đoàn Thuần nhướng mày hỏi.
Nếu để cô quyết định thì đơn giản thôi, chí ít sẽ không đến nỗi xảy ra án mạng.
Tất nhiên chuyện này không có nghĩa là cô sẽ nuốt giận vào bụng, cô vẫn phải báo thù, còn cách thức…
Cô cứ giao cho ông nội Cố là được.
Hoắc Thủy Nhi đã nghe Cố Đoàn Thuần nói về gia pháp nghiêm khắc của nhà họ Cố, thứ cô muốn không chỉ là để Cố Hàn Tình bị trừng phạt, mà phải cho cô ta nhớ kỹ bài học này, nên người có thể trừng trị cô ta chỉ có thể là ông cụ Cố.
Hoắc Thủy Nhi tin rằng ông cụ sẽ đòi lại lý lẽ cho cô, dù gì trông ông cụ cũng rất công bằng.
“Tôi hy vọng người trong nhà đều biết những chuyện mà Cố Hàn Tình đã làm với tôi.” Hoắc Thủy Nhi cực kỳ chắc chắn nói.
Cô không hề có ý định ngấm ngầm đấu đá với Cố Hàn Tình, cũng chẳng có hứng thú đó, mà chỉ hy vọng bề trên biết hành động độc ác của cô ta, rồi đòi lại công bằng giúp cô.
“Được, tôi sẽ đích thân nói với ông nội.”
Hiếm khi Cố Đoàn Thuần nói bằng giọng điệu dịu dàng.
Anh biết rõ, Hoắc Thủy Nhi đang muốn đòi lại lý lẽ, anh cũng không định che giấu ông nội, dù gì lần này Cố Hàn Tình cũng đã làm chuyện quá đáng.
Trong phòng khách nhà tổ, Cố Hàn Tình liên tục đi qua đi lại, ngược lại Ân Khiết đang ngồi trên sofa ăn nho, bộ dạng chẳng hề lo lắng.
Cố Hàn Tình thấy mẹ mình vẫn còn hứng thú ăn trái cây thì sốt sắng giành lấy dĩa nho: “Mẹ, lửa đã cháy tới mông rồi, sao mẹ vẫn còn tâm trạng ăn trái cây vậy, chẳng lẽ mẹ muốn thấy chết mà không cứu với con gái mẹ à?”
“Con hoảng cái gì?” Ân Khiết nhả vỏ nho ra, không vui nói: “Chẳng phải lúc nãy bác sĩ gia đình đã nói rồi à, cô ta không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần nghỉ ngơi là được.”
“Mẹ…”
Cố Hàn Tình thật sự sốt ruột muốn chết, ý tưởng này là do mẹ cô nghĩ ra, vốn dĩ không có sơ hở gì, nhưng giờ thật sự gây ra chuyện rồi, làm cô sợ chết khiếp.
Vẻ mặt Cố Đoàn Thuần như muốn ăn tươi nuốt sống cô, nếu để ông nội biết, e rằng cô sẽ bị trừng phạt theo gia pháp.