Cố Đoàn Thuần sinh ra đã là công tử nhà giàu, nên chưa từng buồn phiền về chuyện tiền bạc, trong mắt anh chuyện nào có thể giải quyết bằng tiền đều không phải là vấn đề. Anh tưởng con gái đều như nhau, chỉ cần đưa thẻ thì họ sẽ vui vẻ đi quẹt, hơn nữa còn cực kỳ nghe lời, nhưng hình như Hoắc Thủy Nhi không giống những người phụ nữ đó.
“Sao tôi phải quẹt nó? Đó là tiền của anh, chứ không phải của tôi. Được rồi, tôi không có hứng tranh cãi chuyện vô vị này với anh vào sáng sớm, tôi đi rửa mặt đây, bằng không đi làm trễ sẽ bị trừ tiền.”
Hoắc Thủy Nhi nhân lúc Cố Đoàn Thuần ngẩn người đã đẩy anh ra, rồi đi vào nhà tắm.
Bữa sáng vẫn do dì Liễu chuẩn bị, Hoắc Thủy Nhi ăn cực kỳ nhanh, rồi theo Cố Đoàn Thuần đi làm. Lần này, có lẽ là vì dậy sớm đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, nên cô ma xui quỷ khiến theo anh đi xuống bãi đỗ xe, nhưng vừa xuống tới tầng hầm đậu xe, Hoắc Thủy Nhi đã kinh ngạc.
Toàn toàn toàn… bộ xe trong gara này đều thuộc về Cố Đoàn Thuần?
“Cố Đoàn Thuần, anh… anh dùng nhiều xe đến thế à?”
Hoắc Thủy Nhi vẫn ngạc nhiên nhìn anh, hay thật ra đây là gara của cả tiểu khu? Không đúng, lúc nãy đi vào rõ ràng cô đã nhìn thấy Cố Đoàn Thuần cầm chìa khóa gara…
“Kỳ lạ lắm à?” Cố Đoàn Thuần nhìn Hoắc Thủy Nhi như người bị thiểu năng, rồi dứt khoát khởi động chiếc Porsche, anh mở cửa xe ra ngồi vào trong, rồi lái tới bên Hoắc Thủy Nhi, tùy ý nói: “Chẳng phải đàn ông đều thích xe à?”
Phải… không?
Mặc dù đàn ông đều thích xe, nhưng rất ít người dùng nhiều xe thế này.
Hoắc Thủy Nhi gật đầu, rồi ngồi lên xe, chạy thẳng đến tập đoàn Cố thị.
Tập đoàn Cố thị tọa lạc ở khu thương mại CBD nổi tiếng nhất thành phố S, sáng nào cũng có không ít người tới đây làm việc, Hoắc Thủy Nhi thấy Cố Đoàn Thuần lái thẳng vào khu thương mại, thì vẻ mặt không khỏi chờ mong.
Bây giờ cô cũng là một thành viên trong số họ.
Xe lái tới ngoài cửa chính tập đoàn Cố thị, Cố Đoàn Thuần định đậu xe ở gara, nhưng vì Hoắc Thủy Nhi sắp trễ làm, nên anh để cô ở trước cửa, lúc cô xuống xe đi vào tòa nhà, thì phía sau bỗng vang lên giọng nói quen thuộc.
“Thủy Nhi, đợi tôi với!”
“Hà Ngôn!”
Hoắc Thủy Nhi quay đầu lại thì thấy Hà Ngôn đang mang giày cao gót chạy qua đây, đến khi tới cạnh Hoắc Thủy Nhi mới ngừng bước, rồi thở hồng hộc nói: “Đi thôi, chúng ta cùng lên đi.”
“Ừm.”
Lúc Hoắc Thủy Nhi và Hà Ngôn cùng đợi thang máy, thì Hà Ngôn không nhịn được hỏi: “Lúc nãy là tổng giám đốc đưa cô tới à? Mặc dù bên ngoài đều đồn rằng cô là vợ tổng giám đốc, kể cả người trong văn phòng tổng giám đốc, nhưng quy định công ty vẫn không cho phép mọi người lén lút lập nhóm nhỏ, nên cô đừng để tâm đến thái độ của mọi người.”
Nghe Hà Ngôn nói thế, Hoắc Thủy Nhi chỉ gật đầu.
“Nhưng… tôi khá tò mò một chuyện.”
“Hả? Cô cứ hỏi đi, tôi sẽ nói hết những gì tôi biết cho cô nghe.” Hà Ngôn cười hì hì, hôm qua sau cả ngày tiếp xúc, Hoắc Thủy Nhi cũng biết rõ con người Hà Ngôn, cô ấy là sinh viên mới tốt nghiệp nhiệt tình cởi mở, vì trong nhà cũng có chút điều kiện, nên chuyện gì ba mẹ cũng chiều theo ý cô ấy.