Hoắc Thuỷ Nhi tức giận, ấp úng mãi cuối cùng thở hổn hển nói ra được một câu: “Cố Đoàn Thuần, tôi cảm thấy anh không tôn trọng tôi chút nào.”
“Ồ? Vậy thế nào mới được coi là tôn trọng em?” Cố Đoàn Thuần vừa nãy chỉ tập trung xử lý công việc của công ty đa quốc gia, bây giờ đã xử lý xong, anh tao nhã mà thuần thục gập máy tính bảng lại, lúc này mới nhìn lên Hoắc Thuỷ Nhi, thấy khuôn mặt đỏ hồng như hoa đào của cô, đôi mắt ươn ướt nhìn chằm chằm vào anh như con nai con.
Dường như đang đòi công bằng.
Nhưng anh không cảm thấy mình đã sai chỗ nào.
“Anh… Anh đã biết ông nội muốn giao quyền quản lý gia đình cho tôi, trên đường tới nhà tổ ít nhất anh cũng nên nói trước với tôi chứ, không thì hỏi ý kiến tôi cũng được mà.” Hoắc Thuỷ Nhi thẳng thắn nói ra.
Mặc dù cô không phải người vợ được Cố Đoàn Thuần cưới hỏi đàng hoàng, cũng không phải người anh yêu, nhưng vẫn phải có phép xã giao bình thường này chứ!
“Ồ, vậy bây giờ tôi hỏi em, em có muốn quyền quản lý gia đình không?”
“Không muốn.”
“Vậy em có muốn đến công ty tôi làm không?”
“Muốn.”
Hoắc Thuỷ Nhi lặng lẽ trả lời mấy câu hỏi dưới cái nhìn chăm chú của Cố Đoàn Thuần, khoé môi Cố Đoàn Thuần khẽ nhếch lên, giọng nói trầm thấp êm tai vang lên: “Vậy em còn do dự điều gì?”
“Đây không phải điều tôi do dự!” Hoắc Thuỷ Nhi lườm anh, người đàn ông này thật sự là tổng giám đốc toàn năng sao? Anh thật sự không phải trai thẳng đấy chứ?
Ít nhất cũng phải lấy ý kiến của đồng bào nữ chứ!
Nhưng Cố Đoàn Thuần lại bày ra vẻ “em đang gây sự vô cớ, tôi không muốn để ý đến em” khiến Hoắc Thuỷ Nhi rất tức giận.
Thôi bỏ đi, không so đo với kẻ ngốc.
Cô dứt khoát yên lặng ngồi dựa vào ghế không để ý đến Cố Đoàn Thuần nữa, lặng lẽ thưởng thức ghế da thật trên chiếc xe cực kỳ đắt tiền này, nhưng Cố Đoàn Thuần lại không nghĩ vậy, anh nhìn chằm chằm khuôn mặt nhìn nghiêng của cô một lúc mới cất lời: “Thật ra nếu em muốn quyền quản lý gia đình cũng được.”
“Tôi không muốn.”
Hoắc Thuỷ Nhi lập tức mở mắt, khuôn mặt nhỏ bé đầy không cam lòng, nhìn thẳng vào Cố Đoàn Thuần, tại sao khi đối đầu với anh, cô luôn ở thế yếu chứ?
Hoắc Thuỷ Nhi bĩu môi, cuối cùng đành đầu hàng: “Tại sao anh lại đồng ý cho tôi đến công ty anh làm việc?”
Trước đây cô cũng đã nhắc đến vài lần, nhưng đều bị Cố Đoàn Thuần từ chối. Trong đầu Cố Đoàn Thuần, dường như phụ nữ sau khi kết hôn thì nên ở nhà chăm chồng dạy con, vậy nên lần trước anh đã đưa thẻ ngân hàng cho cô.
Sao lần này lại đồng ý dễ dàng như vậy?
Cố Đoàn Thuần lạnh lùng nhìn Hoắc Thuỷ Nhi: “Nếu em không muốn đi thì có thể từ chối.”
“Anh có thể nói chuyện bình thường được không hả?” Hoắc Thuỷ Nhi tức phồng má, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt lướt qua tia phức tạp của Cố Đoàn Thuần.
Anh vẫn còn nhớ chuyện lần trước cô làm bên ngoài nhà hàng Nhật, để cô ở người quyến rũ người đàn ông khác chi bằng để cô ở ngay trong tầm mắt mình sẽ an toàn hơn, vậy nên… Cố Đoàn Thuần chỉ đành lựa chọn cho cô đến công ty mình làm.